Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 676 - Chương 706: Mỉa Mai

Chương 706: Mỉa Mai Chương 706: Mỉa MaiChương 706: Mỉa Mai

Hơn mười cao thủ Tiên Thiên nhận lấy quần áo, hành lễ với Đỗ Cách rồi yên lặng lui sang một bên.

Cảm giác ưu việt vì có thể khống chế chuyện sống chết của Hà Húc và Lạc Sương bất cứ lúc nào bỗng tan biến không sót lại chút gì.

Thậm chí bọn họ còn nghĩ lại mà sợ, hóa ra mấy ngày qua bọn họ vẫn luôn cất bước trên mũi đao, một khi bên vương gia truyền đến mệnh lệnh sai bọn họ ra tay với Tứ công chúa thì e là bọn họ đã ngỏm ngay tại chỗ.

E là việc Hà Húc muốn bọn họ luận võ cũng là để mỉa mai thôi!...

Đỗ Cách tiến lên một bước, đứng trong diễn võ trường và nhìn quan binh đang bị khiếp sợ ở xung quanh rồi cất cao giọng nói:

"Chư vị đồng bào, ta biết lời đồn liên quan đến thân phận của ta trong những ngày qua khiến lòng chư vị thấp thỏm, cũng biết việc Vệ Đình Giang và Tào Lâm giáp công hai mặt khiến mọi người bị khủng hoảng.

Việc sợ chết là bình thường, ta hiểu cho mọi người, nếu như không phải bị ép đến bước đường cùng thì ai lại bằng lòng đánh trận?

Khi đánh trận, người ở trên sẽ phát vũ khí cho các ngươi, các phú thương sẽ chỉ tiền chỉ lương thực, còn đứa trẻ nhà nghèo sẽ trả giá bằng mạng mình.

Đánh thắng thì hoàng đế có thêm đất, tướng quân lập công, các phú thương có thể tiếp tục kiếm tiền, còn các ngươi thì sao, có lẽ chỉ là vui mừng vì nhặt được cái mạng trở về.

Thua trận thì cùng lắm hoàng đế mất địa bàn, các phú thương bị tổn thất một ít tiền tài, mà các ngươi chỉ còn lại một nấm mồ lẻ loi, hoặc là một thân thể tàn phế.

Từ đầu đến cuối, các ngươi luôn là đám người phải trả giá nhiều nhất nhưng thu hoạch ít nhất.

Sau khi một chiến dịch qua đi, trong sách sử chỉ ghi chép rằng trong chiến dịch nào đó, Sùng Minh quốc thất bại thảm hại, số tướng lĩnh thương vong là năm vạn người, mà các ngươi chính là năm vạn người tổng quát đó, từ cha mẹ thê tử con cái các ngươi ra thì sẽ chẳng còn ai nhớ tên các ngươi hết..."

Im lặng, một sự im lặng kéo dài, tỉnh thần vốn đã tuyệt vọng, giờ thậm chí còn xen lẫn chút bi thương.

Hoàng Phủ Nguyệt nhíu mày, hoàn toàn không hiểu Đỗ Cách đang làm cái gì.

Dùng lương thảo và quân pháp khống chế những binh sĩ tầng dưới chót này là đủ rồi, tại sao còn phải nói cho bọn họ biết những điều này, không sợ bọn họ phản kháng sao?

Lạc Sương cũng nhíu mày nhẹ.

"Không cam lòng sao? Đau khổ sao?"

Đôi mắt của Đỗ Cách từ từ lướt qua các binh sĩ đang đứng ở bên dưới, dưới sự gia trì của chân khí, giọng nói của hắn được truyền khắp mỗi một ngóc ngách trong diễn võ trường, truyền rõ vào trong tay mỗi người.

Đỗ Cách thấy rõ rằng rất nhiều binh sĩ đã nắm chặt tay thành nắm đấm, mắt cũng đỏ cả lên, thậm chí tiếng hít thở vọng vào tai hắn cũng trở nên gấp gáp.

"Trong lúc tích lũy của cải qua mấy đời, các phú thương cũng có thể bị người ta lừa gạt, bị người ta gài bấy, cuối cùng bọn họ gắng gượng vượt qua thì mới tích lũy được sự khôn khéo, tích lũy được của cải, đồng thời truyền lại những kinh nghiệm của bọn họ.

Các tướng quân cũng từng giết địch ở trên chiến trường, cũng từng thức đêm đọc thuộc binh thư, cũng từng kiên trì phấn đấu, trời chưa sáng đã thức dậy luyện võ công thì mới đạt được thành tựu." Đỗ Cách cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói:

"Nhưng các ngươi có cái gì, bậc trưởng bối không có tích lũy, bản thân lại không cố gắng bằng người khác, lúc đối diện với nguy hiểm thì chỉ muốn lùi bước, chỉ muốn được ngày nào hay ngày ấy. Một Tào Lâm đã có thể khiến các ngươi Sợ vỡ mật, vậy nên việc các ngươi có vận mệnh ngày hôm nay cũng không thể oán trách bất cứ ai."

Các binh sĩ bị một câu nói sâu sắc này đâm nhói.

Ầm!

Sự ngột ngạt không cam lòng và phẫn nộ bỗng bùng nổ trong nháy mắt, không ít binh sĩ quăng ánh mắt thù hận về phía Đỗ Cách ở trên đài, chỉ thấy bọn họ dồn sức nắm chặt binh khí trong tay.

Nếu như không phải võ lực mạnh mẽ vừa nãy của Đỗ Cách làm bọn họ khiếp sợ, e là lúc này bọn họ đã xông lên đài cao và xé Đỗ Cách thành mảnh vỡ.

"Các ngươi muốn thay đổi vận mệnh của mình sao?"

Đỗ Cách ngừng cười, tiến lên phía trước một bước lần nữa:

"Ngày hôm nay, ta nói rõ với các ngươi rằng cơ hội của các ngươi tới rồi. Nếu Sùng Minh quốc hòa bình thì cả đời các ngươi cũng không thể nổi bật lên được, con và cháu của các ngươi sẽ mãi mãi lặp lại cuộc sống như các ngươi..."

"Ngẫm lại mới thấy cuộc sống như thế bi thảm và tuyệt vọng cỡ nào."

Đỗ Cách hít sâu một hơi, ngữ điệu từ từ tăng cao:

"Thế nhưng một Sùng Minh quốc loạn lạc lại khác. Hãy dựa vào hai tay của các ngươi để phá vỡ mọi thứ trói chặt các ngươi, tất cả mọi người đều có cơ hội tỏa sáng.

Có lẽ phần lớn người trong số các ngươi không thể trở thành tướng quân, không thể trở thành tể tướng, nhưng chỉ cần liều mạng thì có thể có cuộc sống tốt hơn người khác rồi.
Bình Luận (0)
Comment