Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 677 - Chương 707: Liều Một Lần

Chương 707: Liều Một Lần Chương 707: Liều Một LầnChương 707: Liều Một Lần

Khi Tứ công chúa giành được Sùng Minh quốc thì sẽ chia của cải của Sùng Minh quốc cho các ngươi; Tứ công chúa mà giành được Thanh Vũ quốc thì sẽ chia của cải của Thanh Vũ quốc cho các ngươi.

Chỉ xem các ngươi có đồng ý liều mạng hay không! Không phải các ngươi đang liều mạng vì Tứ công chúa, mà đang liều mạng vì chính mình và sự tồn tại của con cháu các ngươi.

Nói dễ nghe một chút là chúng ta đang đoạt lại vương vị cho Tứ công chúa, nói khó nghe thì chúng ta chính là một đám phản tặc, phải như thế nào thì phản tặc mới sống được, phải cướp miếng thịt từ miệng người khác, cướp địa bàn từ tay người khác.

Ngày hôm nay, để ta nói cho các ngươi biết bản chất của chiến tranh.

Bản chất của chiến tranh chính là một lần phân chia lại tài nguyên, có lẽ đại đa số các ngươi đều không hiểu cái gì gọi là phân chia lại tài nguyên?

Để ta giải thích cho các ngươi nghe, đó chính là biến tiền của phú thương thành tiền của chúng ta, biến bọn họ thành dân nghèo. Còn ngươi sẽ giành được tiền bạc và đất đai, biến chúng ta thành phú thương mới. Chỉ cần chúng ta đánh thắng, các ngươi sẽ là vương hầu mới, tướng quân mới..."

Tâm trạng gắt gỏng của các binh sĩ dần ổn định lại, họ từ từ chuyển ánh mắt khóa chặt trên người Đỗ Cách.

"Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải là trời sinh? Người nên lo lắng nhất về chuyện ta là Thiên Ma không phải là các ngươi, mà là những tên ngồi mát ăn bát vàng kìa! Thừa tướng cũng là Thiên Ma mà Sùng Minh đế vẫn dùng hắn như thường, vương phi Đại Sở là Thiên Ma mà Sở vương vẫn đè nàng ở trên giường như thường...

Thiên Ma thì làm sao? Những thứ thần không cho các ngươi được thì Thiên Ma có thể cho các ngươi, Hoàng đế không cho được thì Thiên Ma cũng có thể cho..."

Đỗ Cách giơ kiếm trong tay lên thật cao, giọng điệu cao vút chất phác, tràn ngập sức cuốn hút:

"Các tướng quân tương lai, địa chủ tương lai, tài chủ tương lai, nói thật to cho ta biết các ngươi có bằng lòng đi theo Thiên Ma, bằng lòng liều một lần vì mình hay không?"

"Đồng ý."

Sự hứng thú của các binh sĩ hoàn toàn thay đổi, họ lần lượt giơ trường thương trường mâu trong tay từng người lên, đôi mắt đỏ ửng tựa như con sói khát máu.

"Nói cho ta biết các ngươi có đồng ý trở thành người đứng trên người hay không?"

Đỗ Cách lại hỏi.

"Đồng ý."

Tiếng hô lớn của các binh sĩ vang vọng phía chân trời, đỉnh tai nhức óc.

"Được, vậy thì liều mình đi cướp, liều mạng đánh thắng trận này."

Đỗ Cách nở nụ cười, giọng nói của hắn càng cao vút:

"Nhớ kỹ, các ngươi đang chiến đấu vì chính mình chứ không phải Tứ công chúa, cũng không phải ta.

Các ngươi khác với đám binh sĩ chiến đấu vì Sùng Minh quốc kia, bọn họ đang sống vì người khác còn các ngươi đang sống vì chính mình, thứ mà chúng ta thắng chính là tương lai, là sự vinh hoa phú quý đời đời của con cháu. Hô theo ta nào, sống vì chính mình."

"Sống vì chính mình."

Các sĩ tốt cùng hô lên. "Sống vì chính mình."

Đỗ Cách gào lên.

"Sống vì chính mình."

Tiếng hò hét của đám sĩ tốt chấn động cả trời đất.

Hoàng Phủ Nguyệt nhìn đám sĩ tốt như hít thuốc lắc mà trố mắt ngoác miệng.

Lạc Sương thì đăm chiêu.

Đỗ Cách hạ tay xuống, diễn võ trường lại khôi phục sự yên tĩnh, nhưng khí thế của đám sĩ tốt đã khác hoàn toàn so Với Vừa nãy.

"Đương nhiên, bảo các ngươi liều không phải để các ngươi đi chịu chết."

Ánh mắt của Đỗ Cách lần lượt lướt qua các binh lính đang phấn khởi:

"Việc ngày hôm nay ta thể hiện võ lực của mình cũng không có mục đích gì, chỉ muốn các ngươi yên tâm rằng Sùng Minh quốc có chiến thần và tông sư thì chúng ta cũng có.

Binh đối binh, tướng đối tướng, các ngươi không đánh được Tào Lâm thì để ta đánh, các ngươi không gặm được xương cứng thì để ta gặm.

Ta sẽ cho các ngươi thây chiến thần bị ta lột sạch khôi giáp rồi đạp dưới chân ở trên chiến trường như thế nào. Từ giờ trở đi, mỗi một chiến dịch do ta làm chủ tướng thì ta sẽ xung phong tiến lên trước, cùng sống cùng chết với các ngươi..."...

Rất kích động, rất hưng phấn, rất muốn hô lên theo!

Cảm xúc của hơn mười cao thủ Tiên Thiên sau lưng Đỗ Cách đều bị ảnh hưởng. Bọn họ được tứ vương gia chu cấp nuôi dưỡng, không thiếu ăn không thiếu mặc, nhưng tương tự, mạng sống của người nhà lại bị người ta nắm trong tay. Bọn họ cũng muốn chiến đấu vì bản thân mình mà! Nhưng bọn họ không giống các sĩ tốt bên dưới, bọn họ có khả năng phán đoán, địch nhiều ta ít, cho dù có thể khơi dậy sĩ khí thì sao chứ, không thắng vẫn là không thắng thôi!

Nửa bước tông sư, dù sao vẫn không phải tông sư chân chính!...

Võ đài ở thành Lâm Dương không cách âm, giọng nói có thể mê hoặc rất nhiều sĩ tốt của Đỗ Cách truyền ra ngoài rất rõ ràng. Bách tính bình thường nghe thấy thì không cảm nhận được gì cả, cùng lắm chỉ thấy vận mệnh bất công, kích động muốn gia nhập quân đội của tứ công chúa, sống một cuộc đời anh hùng giống bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment