Chương 708: Đây Chính Là Lòng Người
Chương 708: Đây Chính Là Lòng NgườiChương 708: Đây Chính Là Lòng Người
Nhưng những người có của cải trong nhà lại bắt đầu run lẩy bẩy, bọn họ vốn cho rằng tứ công chúa dựa vào bọn họ nên sẽ quản lý quân đội không xâm phạm bọn họ, bởi vậy bọn họ mới dám bình phẩm về thân phận Thiên Ma của Đỗ Cách.
Nhưng bây giờ lời nói đẫm máu của Đỗ Cách đã khiến bọn họ sợ hãi. Lúc này bọn họ mới nhớ ra rốt cuộc tứ công chúa cũng là phản tặc, nếu ép phản tặc đến đường cùng sẽ có thể ra tay với bọn họ thật, mà Thiên Ma không phải thần linh, ma đầu sẽ giết người.
Càng nghĩ, các phú thương trong thành Lâm Dương càng ngồi không yên, sau khi Đỗ Cách phát biểu xong, các phú thương liền chủ động đưa quân tư đến cho Lạc Sương, tự giác bắt đầu lấy lòng quân đội của tứ công chúa, cũng tiện thể bày tỏ sự áy náy vì mấy lời chửi bới trước đó. ....
Toàn bộ thành Lâm Dương tràn ngập ý chí chiến đấu, cứ như bắt đầu một cuộc sống mới vậy.
Sau khi tiễn một thương nhân tới cống hiến vật tư, Lạc Sương cong khóe miệng nở nụ cười trào phúng:
"Sư phụ, đây chính là lòng người sao?"
"Đúng, đây chính là lòng người."
Đỗ Cách đứng bên cạnh Lạc Sương, nói đầy ẩn ý:
"Dù sao lừa gạt cũng chỉ là đường tắt, có lẽ một tờ giấy chứng nhận quyên tiền hay một cái bánh nướng ở tương lai sẽ chỉ mang đến lợi ích nhất thời cho chúng ta. Nhưng nếu gặp được người mạnh hơn, sự lừa gạt đó sẽ thành ảo tưởng. Khi đó cần uy hiếp, để bọn họ cảm thấy sợ hãi, để bọn họ cảm thấy nếu đối đầu với ngươi sẽ mất tất cả, vì thế bọn họ sẽ chủ động tới lấy lòng ngươi."
"Ừm."
Lạc Sương gật đầu, suy nghĩ một lát:
"Nhưng nếu như vậy thì thanh danh lúc trước vất vả lắm mới tạo ra sẽ bị phá hủy."
"Nếu còn không qua được cửa ải trước mắt thì làm gì còn về sau nữa.”
Đỗ Cách mỉm cười, nói:
"Chỉ khi nào đánh bại Tào Lâm, hợp nhất quân đội của hắn, về sau con đường của chúng ta mới trở nên bằng phẳng. Ta đã dạy ngươi thanh danh không quan trọng, chỉ khi nào đứng ở vị trí đủ cao, ắt sẽ có người tẩy trắng giúp ngươi..."
Hoàng Phủ Nguyệt run rẩy không dám nói gì, nhưng sự bội phục với Đỗ Cách ở trong lòng đã sớm lan tràn như lũ lụt. Đây chính là Thiên Ma sao? Còn mạnh hơn vô số nam nhi trên thế gian này.
"Sư phụ, Tào Lâm là tông sư, ngươi có nắm chắc thắng được hắn không?"
Lạc Sương lo lắng hỏi.
"Nếu chọn vị trí chiến trường của hai đội quân ở cạnh bờ sông, ta hoàn toàn chắc chắn có thể bắt được hắn."
Đỗ Cách nói.
Sau khi thành người xếp thứ nhất, tỉnh thần lực của hắn đã tăng lên hai vạn, khả năng điều khiển nước cũng tăng lên ít nhất là một phần, huống chỉ lực lượng của Hải Thần vốn chiếm ưu thế thiên nhiên ở trong nước, cho dù là đánh với một tông sư thì cũng có thể khiến hắn kiệt sức mà chết.
"Đế sư, nếu quyết chiến ở Dương Giang, chúng ta sẽ không có ưu thế thủ thành."
Hoàng Phủ Nguyệt nói. "Lâm Dương cũng không phải Dư Đường quan, nơi này vốn rất khó để phòng thủ."
Đỗ Cách quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
"Tường thành Lâm Dương có thể ngăn cẩn tông sư sao? Nếu đã không ngăn được thì đương nhiên phải chọn nơi nào có lợi cho ta hơn."
Đây chính là sự khác biệt giữa thế giới cao võ và chiến trường cổ đại bình thường. Ở thế giới cao võ, một tông sư hoàn toàn có khả năng dựa vào sức một mình để điều khiển cuộc chiến.
"Ừm."
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Đỗ Cách, bỗng nhiên cúi người một cái:
"Đế sư, ngày sau nếu phải chiến đấu, ta cũng sẽ tấn công ở phía trước giống như đế sư. Trước khi đế sư chưa bắt được Tào Lâm, Hoàng Phủ Nguyệt cũng sẽ không lùi một bước."
Rút dây động rừng đã tạo ra tác dụng rồi sao? Có hắn dẫn đầu, một khi tất cả tướng lĩnh khai chiến đều sẽ tấn công vào chỗ nguy hiểm nhất, vậy chắc là quân đội của hắn sẽ bách chiến bách thắng đi!
Lại tạo ra thêm một trào lưu rồi!
Đỗ Cách tán thưởng nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, nói:
"Được, ngươi có thể đổi áo choàng và áo giáp thành màu đỏ, như thế sau khi bị thương, các binh sĩ cũng sẽ không nhận ra, sẽ không ảnh hưởng đến sĩ khí. Sau này tứ công chúa sẽ làm nữ đế, ngươi cũng sẽ được làm một nữ tướng quân nổi danh thiên hạ, làm tấm gương sáng cho nữ tử trong thiên hạ, nói cho các nàng biết các ngươi không hề yếu đuối hơn nam nhi..."
"Được."
Ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt rực sáng:
"Đế sư yên tâm, ta sẽ làm được."
"Báo."
Bỗng nhiên, giọng nói của quan truyền lệnh vang lên ở ngoài cửa.
"Vào đi."
Đỗ Cách nói.
Quan truyền lệnh đẩy cửa vào, sau khi hành lễ với đám người Lạc Sương liền đưa bức thư trong tay cho Đỗ Cách:
"Đế sư, ngoài doanh trại có một người cầu kiến đế sư, cũng đưa lên một phong thư, nói là chỉ có đế sư mới được đọc."
Đỗ Cách đưa tay nhận thư, xé ra xét, trên thư chỉ có năm chữ:
"Bảo Tháp Trấn Hà Yêu."
Rốt cuộc cũng đã đến.
Thiên Vương Cái Địa Hổ có mấy ám hiệu.