Chương 717: Tướng Quân Vẫn Phải Cẩn Thận
Chương 717: Tướng Quân Vẫn Phải Cẩn ThậnChương 717: Tướng Quân Vẫn Phải Cẩn Thận
Đây không phải là mê tín dị đoan, đây là thuận theo trào lưu.
Trên thực tế.
Đỗ Cách cũng có thể cảm nhận được rõ ràng vận mệnh của mình hai ngày nay rất tốt.
Bởi vì việc hắn làm việc gì cũng đều giống như trước kia, nhưng tỉnh thần lực lại liên tục không ngừng tăng lên, chỉ mới hai ba ngày, trị số tỉnh thần lực đã tăng lên hơn tám vạn.
Lúc này, tỉnh thần lực của hắn đã cao tới 28 vạn, gần gấp đôi lúc vào sân.
Không thể không nói, sức ảnh hưởng của kỹ năng thực sự rất mạnh mẽ. ...
Nghe trinh sát báo cáo, ánh mắt của Tào Lâm tràn đầy vẻ tán thưởng nhìn Trương Ích Chỉ:
"Trương tiên sinh, quả nhiên như lời ngươi nói, Lãnh Thập thật sự bày ra trận thế ở Dương Giang. Ở Lâm Dương thành, có lẽ hắn còn có thể chống đỡ thêm một lát, Dương Giang trống trải, một vạn bộ hạ của hắn e là không ngăn được một lần tấn công của tướng sĩ dưới trướng ta, thật không biết một tên bảo thủ như thế, làm sao có thể trong vòng mấy ngày đã lấy được hai cửa Dư Đường và Lang Bình?"
"Tào tướng quân, Lãnh Thập không hề bảo thủ, là do hắn trúng thần thông của ta mà không biết thôi."
Trương Ích Chi vừa vuốt râu vừa nói:
"Ngày sau, Thiên Ma làm loạn, tướng quân hành quân đánh giặc, mọi việc phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới làm, đừng để trúng thần thông của Thiên Ma, nếu có khả năng thì nên tìm một Thiên Ma làm mưu sĩ là ổn thỏa nhất."
"Ta sẽ ghi nhớ lời của tiên sinh."
Tào Lâm chắp tay nói.
"Tiếp theo, vậy làm phiền tướng quân ra tay rồi."
Trương Ích Chỉ nói:
"Thừa tướng vẫn đang chờ đầu người của Lãnh Thập đấy!"
"Tiên sinh chỉ cần ở trong trận nhìn ta chém chết tên Lãnh Thập kia là được. Hắn cho rằng ở Dương Giang, thi triển thuật pháp hệ Thuỷ sẽ có lợi hơn cho hắn sao."
Tào Lâm cười ha ha:
"Hôm nay Tào mỗ sẽ cho hắn biết, trong mắt Tông Sư, thuật pháp chỉ là tiểu đạo thôi."
"Tướng quân vẫn phải cẩn thận."
Trương Ích Chỉ dặn đò.
"Tiên sinh yên tâm, Tào mỗ đi đây."
Tào Lâm cười ha ha, giương đại đao trong tay lên, tung người nhảy lên không trung:
"Các tướng sĩ, đợi bản tướng dẫn dụ Lãnh Thập ra trước, sau đó một đao cắt đứt Dương Giang, các ngươi nhân cơ hội tập kích giết qua, tiêu diệt phản quân, bắt sống Lạc Sương. Bôn ba mấy ngày rồi, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi hồi phục ở Lâm Dương thành."
Nói xong.
Hắn giậm mấy bước chân rồi bay lên, chỉ mấy bước đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Nhìn Tào Lâm biến mất, phó tướng đứng dậy: "Truyền lệnh xuống, hành quân gấp, trong thời gian một nén nhang phải chạy tới Dương Giang."...
Lúc này.
Bên kia bờ Dương Giang.
Đỗ Cách và bộ hạ của hắn đã bày xong trận thế từ trước, trận địa đã sẵn sàng chào đón quân địch.
Đỗ Cách, Lạc Sương, Hoàng Phủ Nguyệt đứng ở phía trước quân trận.
Nhìn nước sông cuồn cuộn trước mặt, Đỗ Cách cảm thấy vô cùng thân thiết, như thể trở lại cảm giác thân thiết khi đối mặt với nước biển lúc hắn mới được thấm nhuần hải thần lực.
Tỉnh thần lực tăng lên gấp đôi làm cho việc hắn khống chế nước cũng được tăng lên cực lớn.
Nếu nói lúc trước, hắn chỉ năm phần chắc chắn đối phó được với Tào Lâm, còn bây giờ hắn đã nắm chắc mười phần.
Thị lực của Đỗ Cách là tốt nhất, hắn đã nhìn thấy Tào Lâm trước mọi người, hắn ta đang lăng không đạp sải chân mà đến trên bầu trời, hắn mỉm cười:
"Công chúa, Hoàng Phủ Nguyệt, lát nữa nếu có nguy hiểm thì tất cả liều mạng nhảy xuống nước, ta sẽ bảo vệ chu toàn cho các ngươi."
Còn không đợi hai người Lạc Sương trả lời.
Một âm thanh như sấm đánh đã truyền đến từ trên không trung:
"Lãnh Thập, mau ra đây chịu chết đi."
Vốn dĩ quân trận dưới trướng Đỗ Cách đã bố trí chỉnh tề, ngựa nhao nhao lui về phía sau, trong phút chốc đã loạn trận hình, các tướng sĩ không thể không kiềm chế vật cưỡi của mình.
Một tiếng gầm uy hiếp khủng bố vậy ư.
Những chiến sĩ điên cuồng kia, vào giờ khắc này lại lần lượt biến sắc, cũng chỉ có ba người Đỗ Cách đứng ở phía trước mới không hề xoay người chạy tán loạn!
Nghe tiếng, người đến rồi!
Thân hình Tào Lâm dừng lại trên không Dương Giang, giống như một bức sát thần, khí thế ngút trời, trường đao trong tay hắn chỉ thẳng vào quân trận của Đỗ Cách, dường như có thể bổ xuống bất cứ lúc nào.
Đỗ Cách nhìn Tào Lâm, thân hình chợt lóe, thế mà lại đi tới trên mặt sông.
Cũng không thấy hắn có động tác gì, hơn mười con Thủy Long đã từ trong sông xoay vòng bay lên, lao thằng vào Tào Lâm trên trời.
Đỗ Cách giẫm lên một trong những vòi nước, bay lên như diều gặp gió.
"Tài năng thấp kém."
Tào Lâm khinh thường hừ lạnh, sau đó bổ trường đao xuống.
Đao ảnh to lớn không biết khoảng mấy trăm thước, chém về phía Thủy Long của Đỗ Cách.
Ngoại trừ Thuỷ Long dưới chân Đỗ Cách, những Thuỷ Long còn lại đều theo đó mà nát bấy, hóa thành từng giọt đầy bầu trời rồi lại rơi xuống mặt sông, nhưng cũng chỉ chìm xuống một thước, những giọt nước lại kết tụ rồi bay ngược dòng lên, tạo thành vô số mũi tên bắn về phía Tào Lâm.