Chương 718: Đế Sư Thắng Rồi
Chương 718: Đế Sư Thắng RồiChương 718: Đế Sư Thắng Rồi
Cùng lúc đó.
Trên mặt sông lại có mấy Thuỷ Long dâng lên, thể hiện uy thế không ai địch nổi, cuốn về phía Tào Lâm.
Giữa Thủy Long, sau khi Đỗ Cách vung kiếm chém nát đao khí của Tào Lâm, giữa vô số bọt nước bắn đầy trời, hắn lại lao thẳng về phía Tào Lâm, trên mặt hắn mang theo nụ cười thong dong:
"Tông Sư cũng chỉ như thế thôi sao."
Bị công pháp khống chế, Đỗ Cách không thể nào đánh ra đao khí to lớn khoảng mấy trăm thước như của Tào Lâm, nhưng hải thần lực và ưu thế địa lý khổng lồ của Dương Giang hoàn toàn san bằng chênh lệch giữa hắn và Tào Lâm.
Sử dụng hải thần lực khống chế dòng nước, đối với hắn thì gần như không hề tiêu hao gì, ngược lại còn có thể bổ sung thần hồn của hắn, làm dịu thân thể hắn.
Cũng chỉ là tỉnh thần lực của hắn quá thấp, hải thần lực cũng không phải hoàn chỉnh nên điều động tài nguyên nước có hạn.
Nếu không toàn bộ nước Dương Giang đều sẽ bị hắn dâng lên, Tào Lâm có lợi hại hơn nữa cũng chém không hết dòng nước của hắn, hiện giờ chỉ có thể nghĩ cách nhấn Tào Lâm vào trong nước, cho hắn ta đến một chỗ vào mà không ra được.
"Ngu xuẩn, ta đã từng thấy hỏa thiêu ngươi, mộc đập người, kim đâm người, thổ chôn người, chứ chưa từng thấy nước có thể đánh chết Tông Sư?"
Tào Lâm nhìn Đỗ Cách cách hắn ta càng lúc càng gần, đột nhiên từ bỏ việc đối kháng với Thủy Long, trở tay một đao bổ thằng xuống đỉnh đầu của Đỗ Cách:
"Ta chỉ miễn cưỡng ăn phải một đòn Thủy Long này của ngươi thì đã sao?"
Đao ảnh to lớn ầm ầm rơi xuống đỉnh đầu của Đỗ Cách, phong tỏa tất cả phương hướng có thể chạy trốn của hắn, hơn nữa, uy thế cường đại đến từ Tào Lâm gần như chỉ tập trung vào Đỗ Cách, làm cho hắn không thể né tránh.
Bất đắc dĩ.
Đỗ Cách chỉ có thể giơ kiếm, ngăn cản đao ảnh to lớn của Tào Lâm.
Âm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Sức mạnh đồi dào đè lên cánh tay hắn, Thuỷ Long dưới chân Đỗ Cách không chống đỡ nổi mà tản ra bốn phía.
Và Đỗ Cách rơi xuống sông.
"Sư phụ."
Sắc mặt Lạc Sương chợt thay đổi, từ trên ngựa nhảy vọt ra, lập tức muốn xông tới cứu Đỗ Cách nhưng lại bị Hoàng Phủ Nguyệt kịp thời kéo lại.
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Tào Lâm bị mấy cái Thuỷ Long tấn công đầy người, thân thể ướt đẫm, nàng theo bản năng nuốt nước miếng, nhanh chóng nói:
"Công chúa, không cần đi, đế sư thắng rồi."......
Thắng rồi sao?
Lạc Sương tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Nguyệt.
Không thấy sư phụ bị đánh rơi vào nước sao, biết ngay là tên giặc như ngươi không có lòng tốt gì mà... Nàng hất tay Hoàng Phủ Nguyệt ra, muốn tiếp tục đi cứu Đỗ Cách.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm cho thân thể của nàng dừng ngay tại chỗ, Tào Lâm đứng giữa không trung vốn đang thừa cơ đuổi giết Đỗ Cách lại tựa như bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên dừng lại, sau đó phát ra một âm thanh hoàn toàn không nên xuất hiện trên chiến trường.
Ách!
Rất ngắn ngủi và nhanh chóng.
Giống y như trên mông bị ai đó đâm một đao vậy.
Lạc Sương rõ ràng nhìn thấy chân của Tào Lâm trong nháy mắt khép chặt, đao ảnh đầy trời cũng lập tức biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nàng chợt quay đầu về phía Hoàng Phủ Nguyệt, muốn lấy được đáp án từ chỗ nàng, nhìn thấy ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt lóe ra ánh sáng, khuôn mặt của nàng phiếm hồng, hô hấp dồn dập, cảm xúc ẩn chứa bên trong ánh mắt có vẻ hưng phấn, lại giống như chờ mong.
Nàng nhớ lại vừa rồi Hoàng Phủ Nguyệt có nói Đỗ Cách thắng.
Lạc Sương nhíu mày.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Vì sao Hoàng Phủ Nguyệt lại biết mà mình lại không biết?
Chẳng lẽ nàng ấy và sư phụ đã giấu diếm mình làm chuyện gì đó?
Vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lạc Sương đột nhiên trầm xuống, siết chặt nắm đấm, không, nàng mới không cần thêm một sư nương trên đầu mình.
Người uất ức nhất chính là Tào Lâm
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người dùng chiêu thức bẩn thỉu như vậy trong chiến đấu.
Ai mà ngờ tới những dòng nước mềm mại kia lại có thể bị hắn khống chế linh hoạt như thế?
Ai mà ngờ tới nước lại có thể ngưng tụ thành băng?
Làm sao hắn có thể tấn công tới đó...
Thật không đáng làm người!
Cũng nhờ hắn phản ứng nhanh, kịp thời bức ra khối băng xâm nhập vào trong cơ thể.
Nếu không.
Khối băng đâm vào trong bụng hắn, e là muốn đâm thủng bụng hắn.
Mặc dù vậy, Tào Lâm vẫn cảm thấy sau lưng nóng rát, bụng đau như xoắn lại, không biết ruột đã bị đứt thành mấy đoạn.
Sau khi trở thành Tông Sư, đã lâu lắm rồi hắn không bị thương nặng thế này.
Mà dòng nước bị hắn đánh tan tành kia vẫn không ngại phiền phức mà chui vào miệng mũi hắn, chui vào từng lỗ chân lông...
Quá bẩn thỉu!
Không thể tha thứ!
Chân khí của Tào Lâm trải rộng khắp toàn thân, ngăn cản những dòng nước quấn tới quấn lui trên người hắn, hắn cố nén cơn đau kịch liệt trong bụng, lần nữa giơ đao chém về phía Đỗ Cách bên trong Dương Giang phía dưới. Mỗi một Tông Sư đều có hiểu biết về võ đạo của riêng mình, mà Tào Lâm từ trên chiến trường quật khởi, cũng lĩnh ngộ được đạo sát phạt, lấy đạo sát phạt, bản thân lập tức mang theo khí thế nồng đậm huyết tỉnh, thế thành, vô kiên bất thúc, không có gì không chém được.