Chương 721: Tuyệt Đối Đừng Xảy Ra Chuyện Gì!
Chương 721: Tuyệt Đối Đừng Xảy Ra Chuyện Gì!Chương 721: Tuyệt Đối Đừng Xảy Ra Chuyện Gì!
Đây chính là cái uy của tông sư sao?
Lạc Sương không kìm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt khi đột nhiên bị sóng nước cuốn lên dội ướt toàn thân, nàng sốt ruột vuốt những giọt nước ở trên mặt rồi nhìn lại đáy sông.
Sư phụ đâu?
Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!...
"Tào Lâm, ngươi mù rồi ư, còn chưa đầu hàng sao?"
Từ lúc Tào Lâm giáng một đao xuống thì Đỗ Cách đã lẩn trốn đến vùng thượng du, lúc này hắn đang điều động nước sông cuồn cuộn xuôi dòng mà xuống.
Tỉnh thần lực trực tiếp ảnh hưởng đến thần hồn, sau khi đi được hơn ba mươi vạn thì Hải Thần lực đã từ linh hồn chuyển lại vào thân thể hắn, hình như thân thể này của Lãnh Thập cũng có lực tương tác với nước, vậy mà có thể trực tiếp hấp thụ sức mạnh từ trong nước.
Không thể không nói.
Hắn đã kiếm bội trong trận chiến đấu với Tào Lâm này.
Kỹ năng làm chơi ăn thật, rút dây động rừng phát huy sức mạnh.
Vậy mà có thể giúp hắn có được vận mệnh của nhân vật chính, gặp dữ hóa lành, may mắn trong hoạn nạn.
"Chết!"
Tào Lâm nghe âm thanh để phân biệt vị trí, lại giáng một đao xuống.
Trong giây lát khi ánh đao hạ xuống.
Đỗ Cách không rút lui mà bay lên không trung theo sóng lớn do ánh đao của Tào Lâm cuốn lên, sau đó vọt thằng về phía Tào Lâm.
Chỗ chân hắn hạ xuống luôn có một khối băng được ngưng tụ lại, để hắn không bị rơi xuống.
Tựa như khối băng dựng lên một chiếc cầu nối ở không trung cho hắn vậy.
Cùng lúc đó.
Dòng nước cuốn theo ở bên cạnh Tào Lâm cũng hóa thành những xúc tu nhỏ đến mức không thể đếm hết và chui vào miệng, mũi, tai của hắn, trông toàn thân hắn cứ như đều bị rắn nước bao lấy vậy.
Cảm nhận được rằng Đỗ Cách đang đến gần, Tào Lâm không dùng một đao chặn sông có uy lực to lớn, mà lại nghênh đón Đỗ Cách đang lao tới, hiển nhiên muốn đánh giáp lá cà với Đỗ Cách.
Vào khoảnh khắc hai người kề sát.
Thân hình Tào Lâm đột nhiên lóe lên một cái và biến mất ở không trung, lúc xuất hiện lại thì đã ở sau lưng Đỗ Cách, dịch chuyển tức thời rồi đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn hất văng những 'con rắn nước' quấn quanh ở trên người hắn ra phía sau.
Tào Lâm bỗng nhiên mở to đôi mắt đẫm máu, khóe miệng hắn lóe lên một nụ cười trào phúng, đột nhiên lưỡi đao xoay một cái, chém về phía cổ Đỗ Cách nhanh như điện.
Đây là một đao quyết tâm chiến thắng.
Hai bên bờ Dương Giang.
Tất cả mọi người đều nín thở. Quyết định thắng bại được rồi sao?
Lãnh Thập mà ở trong nước thì nắm chắc chiến thắng rồi còn đâu, cứ kiên trì thì Tào Lâm sẽ rút lui, thế là bảo vệ được Lâm Dương thành, tại sao phải vọt lên trên trời chứ?
Một thuật sĩ lại đánh cận chiến với tông sư, muốn chết sao?
Muốn đánh cận chiến thì cũng nên kéo hắn vào trong nước chứ?
Một đao chẻ làm hai.
Thân và đầu Đỗ Cách tách làm đôi.
"Sư phụ."
Lạc Sương không kìm lòng được mà kêu thành tiếng, nhưng một giây sau nàng lập tức trợn to hai mắt.
Đỗ Cách đã bị Tào Lâm chém thành hai nửa lại đột nhiên hiện ra ở phía sau Tào Lâm rồi đâm thẳng trường kiếm vào giữa lưng Tào Lâm.
Rõ ràng thứ bị Tào Lâm bổ trúng là một tàn ảnh.
Tào Lâm trở tay múa đao ngăn lại.
Kiếm trong tay Đỗ Cách chỉ là một chiêu nhử, chỉ thấy hắn trở tay chuyển hướng mũi kiếm, đâm về phía chỗ tiếp nối khóa giáp...
Leng keng leng keng!
Đỗ Cách và Tào Lâm ngươi tới ta đi ở trên không trung.
Thay đổi phương hướng liên tục, khiến người xem không kịp nhìn.
Mà trong nước sông bên dưới chân họ, từng con rồng nước liên tiếp vụt lên không trung, chưa từng dừng lại.
Tinh thần lực của Đỗ Cách rất cao nên một lúc làm hai việc chỉ là chuyện nhỏ, chiến đấu với Tào Lâm cũng không ảnh hưởng đến việc hắn điều khiến nước.
Huống hồ, Hải Thần lực khác với pháp thuật hệ Thủy, đối với hắn thì việc điều khiển nước đơn giản tựa như ăn cơm uống nước vậy.
Vẻ mặt quốc sư càng ngày càng nghiêm túc.
Cùng tu pháp thuật võ công?
Không ngờ võ nghệ của Lãnh Thập lại ngang sức với tông sư, chẳng qua nó không thuộc về võ đạo của mình mà thôi.
Tào Lâm nguy rồi!
Thủy nghịch!
Đây chính là thủy nghịch sao?...
"Tào Lâm, nếu ngươi không đâu hàng thì ta sẽ tiễn ngươi giải ngũ về quê!"
Giọng Đỗ Cách vang vọng hai bên bờ Dương Giang.
Khi giáp trên người Tào Lâm tróc từng mảng theo lời của Đỗ Cách, chỉ chốc lát sau đã chỉ còn lại bộ đồ trắng lót bên trong.
"Tào Lâm, sao phía sau ngươi có một mảnh đỏ vàng thế này? Đường đường là chiến thần, chắc không phải bị dọa đến mức té đái té cứt ở trên chiến trường đấy chứ!"
Sau khi lột khôi giáp của hắn, giọng nói đầy trào phúng của Đỗ Cách cũng đột nhiên vang lên. Tào Lâm cực kỳ chấn động, bỗng bừng tỉnh vì sao Đỗ Cách lại chuyên tấn công khôi giáp của hắn, làm hẳn tức đến nổ phổi:
"Tặc tử, đừng có sỉ nhục ta?"
Đôi mắt Lạc Sương đột nhiên trừng lớn lên.
Nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt ở bên cạnh với ánh mắt khó mà tin nổi, trong đầu không khỏi chợt hiện lên cảnh tượng chiến đấu đêm đó ở Dư Đường quan, ngay lúc đó Hoàng Phủ Nguyệt cũng bị rắn nước quấn quanh người như thế.