Chương 724: Con Đường Sống
Chương 724: Con Đường SốngChương 724: Con Đường Sống
Tào Lâm vừa dứt lời thì sau đầu đột nhiên đau đớn, bị Đỗ Cách đánh một đòn thật nặng nên đã rơi vào trong hôn mê rồi.
Sau đó, thân hình Đỗ Cách nổi lên trên mặt nước, hắn đạp lên trên rồng nước, bồng bềnh tựa như "trích tiên".
Ánh mắt của hắn lia nhanh về phía bên bờ:
"Tào Lâm đã đầu hàng, bọn ngươi thực sự vẫn muốn đối đầu với ta sao?"
Ở phía sau hắn, một dòng nước tạo thành hình bàn tay lớn, bắt lấy Tào Lâm trần truồng đã hôn mê rồi nâng lên ở phía sau hắn, tựa như chiến lợi phẩm của hắn vậy.
Bụng Tào Lâm trướng to như cái trống, nước chảy tí tách không ngừng ở dưới thân, xen lẫn cả màu máu nhàn nhạt.
Ai ngờ được rằng một đại tông sư lại có thể bị người ta đánh đến mức như sa cơ lỡ vận thế này, ngay cả quần áo cũng không còn một mảnh. Tào gia quân thấy tình trạng thê thảm của Tào Lâm thì quần chúng đều xúc động, nhưng tiếng kêu bi thương vang ầm lên.
Đỗ Cách cười khẽ một tiếng, cũng không thấy hắn có hành động gì mà nước ở thượng du Dương Giang đã bị hắn chặn đứng, lộ ra lòng sông lầy lội:
"Tào Lâm hi sinh tôn nghiêm của mình để giành cho các ngươi một con đường sống. Các ngươi thật sự không quý trọng sao?"
Hi sinh tôn nghiêm để giành cho họ con đường sống?
Nhưng tiếng kêu tức giận và căm phẫn của Tào gia quân dần lắng xuống, nhìn về phía Tào Lâm bằng ánh mắt không dám tin, rồi bỗng bừng tĩnh ra.
Đúng vậy!
Tông sư của họ đã bị đánh bại, Lãnh Thập ở đối diện dùng một tay đã chặn được sông, nếu muốn đối phó họ thì thực sự dễ như trở bàn tay...
"Đầu hàng hay không?"
Đỗ Cách lại hỏi.
Lúc này.
Mặt sông Dương Giang bị hắn chặn lại đột nhiên dâng cao một mét.
Hắn thay đổi phương hướng dòng nước mà nhắm ngay Tào gia quân, dường như một giây sau sẽ phóng nước tấn công họ, nước ngập tam quân.
Cùng lúc đó, giọng Hoàng Phủ Nguyệt truyền đến:
"Chúng tướng sĩ nghe lệnh, nếu đối phương không đầu hàng, chờ thủy thuật của đế sư qua đi thì toàn quân xông lên, không tha một ai."
"Đầu hàng hay không?"
Đỗ Cách hỏi lại, Tào Lâm hôn mê ở phía sau hắn bị dâng lên thật cao, để lộ ra hết mọi sự bi tráng.
"Đầu hàng hay không?"
Hoàng Phủ Nguyệt hỏi theo.
"Đầu hàng hay không?" Đại quân ở phía sau Hoàng Phủ Nguyệt cùng giờ đao thương lên.
"Đầu hàng, ta tình nguyện đầu hàng. Đừng giết ta."
Bên phía Tào gia quân, Trương Ích Chỉ lộn nhào xuống từ trên ngựa, giơ hai tay lên cao, nằm rạp ở trên mặt đất:
"Đầu hàng, ta thật lòng đầu hàng."
Sau khi hô câu này xong, hắn cũng không quên quay đầu nhìn về phía phó tướng:
"Ngưu tướng quân, đầu hàng đi, không thể để cho Tào tướng quân hi sinh vô ích được! Hắn gầy dựng nên Tào gia quân đâu có dễ, Tào tướng quân đã gánh vác danh tiếng vị tướng đầu hàng rồi, các ngươi thà chết không chịu đầu hàng thì để Tào tướng quân ở chỗ nào?"
"Mỗ tình nguyện đầu hàng."
Ngưu phó tướng nhìn Tào Lâm rồi lại nhìn Đỗ Cách tựa như thần linh giáng thế, giãy giụa một lát rồi ném binh khí trong tay xuống, xuống ngựa và quỳ một gối ở trên mặt đất.
Có hắn dẫn đầu.
Ào ào ào.
Chớp mắt một cái binh khí đã rơi đầy đất.
Sĩ khí của ba vạn tỉnh binh hoàn toàn bị phá tan, tất cả đều quỳ gối trên nền đất.
Phối hợp khá lắm!
Đỗ Cách nhìn Trương Ích Chi nằm rạp trên đất mà lộ ra nụ cười, quả nhiên vẫn là nhờ người của mình dốc sức.
"Các ngươi chia thành mười nhóm, thay phiên nhau qua sông. Hoàng Phủ Nguyệt, sắp xếp người tiếp nhận tù binh."
Đỗ Cách truyền đạt mệnh lệnh thứ hai rồi hô:
"Dương Giang đại thắng!"
"Đại thắng!"
Hoàng Phủ Nguyệt vung tay, giơ trường thương lên cao, nhờ vào đó mà xóa tan cảm giác xấu hổ vì bị công chúa cười nhạo.
"Đại thắng."
Chúng tướng sĩ cùng hô lên, âm thanh vang vọng hai bờ sông, uy danh động trời.
Tào gia quân cúi thấp đầu, trong lòng ai nấy cũng tràn đầy cay đắng tựa như cha mẹ chết, tập kích bất ngờ vạn dặm lại đến đây để dâng mình lên cho người khác sao?...
Rầm!
Quốc sư nuốt ngụm nước bọt để xoa dịu yết hầu khô cạn, đến cuối cùng hắn cũng không dám ra tay.
Người khác không thấy rõ tình hình bên dưới mặt sông lắm, nhưng hắn có thể thấy rõ ràng, không chỉ thấy rõ mà còn biết chuyện Tào Lâm gặp phải.
Hắn không dám đánh cược tính mạng để cứu Tào Lâm.
Hắn lo rằng mình sẽ rơi vào kết cục giống như Tào Lâm.
Hà Húc trước khi chiến tranh bắt đầu và sau đấy thực sự như hai người khác nhau, hắn nghỉ ngờ rằng Hà Húc còn giấu đòn sát thủ, nếu đặt hắn vào tình cảnh của Tào Lâm thì e là hắn cũng không thể chịu đựng được sự đau đớn kia!
Đây chính là yêu tỉnh sao? Tên ở phủ Thừa tướng kia quá chênh lệch so với tên này. ...
Mất gần nửa ngày mới tiếp nhận xong tù binh.
Nhân sĩ võ lâm ẩn núp trong bóng tối đều lục tục rời đi với vẻ mặt chấn động, họ nhất định phải suy tính về thế cuộc giang hồ lần nữa, sau khi thu phục được Tào Lâm thì trong số thuộc hạ của Lạc Sương đã có hai tông sư và mấy Vạn quân sĩ.
Thế lực như vậy đã đủ để thay đổi thế cuộc Sùng Minh quốc.