Chương 737: Hết Sức Coi Trọng
Chương 737: Hết Sức Coi TrọngChương 737: Hết Sức Coi Trọng
Đỗ Cách nhìn Hướng Lệ ở trên mặt đất và hỏi:
"Thức tỉnh kỹ năng rồi?"
Chỉ thấy Hướng Lệ gật gù, trong lòng tràn đầy vui mừng: "Quân Hồn Biến Thái, ta có thể giao Biến Thái Chi Tâm chân chính cho thuộc hạ của ta, khiến họ hoàn toàn quên mất chính mình."
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Hướng Lệ trần trụi mà không nhịn được nhíu mày lại, lầm bẩm:
"Biến thái chết đi được!"
Hướng Lệ nhếch miệng nở nụ cười với nàng, trợn mắt lên để lộ ra hai tròng mắt trắng dã.
Nụ cười làm người ta sợ hãi này khiến Hoàng Phủ Nguyệt sợ tới mức khuôn mặt biến sắc, suýt chút nữa rơi xuống khỏi ngựa, chờ khi nàng từ từ bình tĩnh lại rồi quay sang nhìn Hướng Lệ thì cảm giác sợ hãi kia đã biến mất rồi.
Hoàng Phủ Nguyệt nắm trường thương, trong bàn tay thấm mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.
Nàng chợt phát hiện, dù cho nàng đã đột phá Tiên Thiên, mà cũng đã thấy nụ cười của Hướng Lệ mấy lần thì hình như nàng vẫn không phải đối thủ của Hướng Lệ.
Đây chính là Thiên Ma sao?
Đỗ Cách không quá để ý trò đùa dai của Hướng Lệ mà chỉ cười tươi, hài lòng nhìn về phía Hướng Lệ:
"Được, bắt đầu từ bây giờ ngươi sẽ thống lĩnh một quân đoàn, trấn giữ Lâm Giang thành."...
Nếu so sánh với Địa Tao quân của Hướng Lệ thì Địa DỊ quân của Cát Tông có vẻ giản dị hơn nhiều.
Họ cũng chỉ biến mình trở nên giống như dũng sĩ Sparta, tiện thể bất ngờ nhảy điệu nhảy chiến tranh Maori (1) trên đường tiến công, thỉnh thoảng lại khiêng ngựa lên chạy một đoạn...
(1) Điệu nhảy chiến tranh Maori: điệu nhảy tập thể gồm các động tác, vỗ tay, la hét và ngân nga; người biểu diễn cần lắc mạnh và nhịp nhàng khi nhảy, ngoài ra còn vỗ vào ngực, đùi.
Sau khi trải qua nhiều lần mài giữa của Hướng Lệ thì Hoàng Phủ Nguyệt đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ lẳng lặng chờ chuyện kỳ quái xảy ra.
Sau khi Địa Dị quân của Cát Tông thể hiện đủ loại hành vi kỳ quặc trên đường tiến công.
Đội quân bảo vệ thành ở trên Giang Bắc thành tựa như bị lây bệnh, cũng bắt đầu làm theo những hành vi kỳ quái đó. Ví dụ như, cởi bỏ khôi giáp của mình rồi đứng trồng cây chuối và đi ở trên tường thành, hoặc cố gắng dùng đầu lưỡi liếm cánh tay của mình, vân vân.
Những hành vi không thể kiềm chế này cũng khiến họ đánh mắt sức chiến đấu trong nháy mắt, thế rồi bị Địa DỊ quân dùng phương thức lấy người làm thang mà nhẹ nhàng công phá tường thành.
Đến đây.
Cuối cùng Hoàng Phủ Nguyệt cũng biết tại sao đế sư lại hết sức coi trọng đám người Hoàng Phủ Nguyệt, để cho hai tên không có danh tiếng gì tự lập thành đội quân.
Những tướng sĩ truyền thống như họ hoàn toàn không thể ứng phó với hình thức chiến đấu kỳ quái như vậy.
Nàng không thể nào tưởng tượng được rằng, trong lúc đang tiến công lại đột nhiên nhảy xuống khỏi ngựa, hoặc bỗng dưng trồng cây chuối rồi đi đi lại lại trên tường thành, như vậy sẽ khiến nàng nổ tung mất, từ đó có thể thấy được rằng chuyện này quả thực là đòn đả kích trí mạng đối với sĩ khí.
Nếu so sánh với họ, hành vi điều khiến nước xộc vào thất khiếu hoặc cởi quần áo người khác trong lúc chiến đấu của Đỗ Cách hoàn toàn có thể được gọi là lương thiện. Hoàng Phủ Nguyệt lén lút liếc nhìn Đỗ Cách, thực sự có suy nghĩ muốn hắn thu hồi danh hiệu Địa Tuệ tỉnh, bởi vì cùng thuộc Địa Sát tỉnh với hai tên biến thái khiến nàng cảm thấy áp lực như núi!...
"Kỹ năng gì?"
Đỗ Cách hỏi.
"Truyền Nhiễm Hoang Đường."
Trên khuôn mặt Cát Tông tràn ngập ý cười:
"Những hành vi hoang đường mà ta làm ra sẽ cảm hóa người xung quanh một cách ngẫu nhiên, khiến họ cùng làm ra hành vi hoang đường giống ta, cảm hóa được càng nhiều người thì tốc độ truyền bá càng nhanh."
"Ngẫu nhiên?"
Trái tỉm Đỗ Cách bỗng run lên, lập tức nhướng mày theo bản năng. Hiện tại hắn sợ nhất là loại kỹ năng ngẫu nhiên, hoàn toàn không thể khống chế, không biết chắc ai sẽ gặp xui xẻo.
"Đúng, ngẫu nhiên."
Cát Tông nở nụ cười thẹn thùng:
"Thực ra, vừa nãy chỉ có một số binh sĩ ở trên tường thành bị cảm hóa, những người còn lại chỉ bị sợ vỡ mật nên mới quên đánh lại. Nếu trong số họ còn có người có thể duy trì lý trí thì có thể làm ra hành động phản kháng có tác dụng. Đương nhiên, khi ta dẫn theo ba ngàn người cùng làm ra hành vi hoàng đường thì tỷ lệ họ phản kháng cũng không lớn, chẳng mấy chốc sẽ bị truyền nhiễm thôi."
Cát Tông thấy hành động của hai người thì lắc đầu cười:
"Quốc sư chớ hoảng sợ, ta cũng không dám tác quái trước mặt đế sư đâu."
Hoàng Phủ Nguyệt yên lặng rời bước trốn ở phía sau Đỗ Cách, coi Đỗ Cách là bùa hộ mệnh.
Sau khi thức tỉnh kỹ năng lên cấp, dường như toàn thân Cát Tông đều tỏa ra sự tự tin. Hắn nhìn Đỗ Cách và hỏi:
"Đế sư, lúc ta làm ra các loại hành vi thái quá thì bản thân không thể tấn công, ngài có biện pháp gì để bù đắp khuyết điểm này giúp ta được không?"
"Có đấy!"
Đỗ Cách liếc mắt nhìn hắn rồi gật đầu nói.
"Thật sự có sao!"
Đôi mắt Cát Tông sáng lên.