Chương 738: Liếc Mắt Đưa Tình
Chương 738: Liếc Mắt Đưa TìnhChương 738: Liếc Mắt Đưa Tình
"Ta có một bộ kiếm pháp Liếc Mắt Đưa Tình và một bộ đao pháp Tình Ý Triền Miên, rất phù hợp để bù đắp sự thiếu hụt trong kỹ năng của ngươi."
Đỗ Cách trịnh trọng nói.
Vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy từ khóa như nghiêm túc chân thành hoàn toàn không phù hợp với hắn, từ khóa thái quá này rất tốt, nếu rời vào trong tay hắn thì nhất định sẽ phát huy được uy lực lớn hơn so với Cát Tông, ngay cả trời cũng có thể bị hắn lật lại.
"Xin đế sư dạy ta."
Cát Tông hưng phấn nói:
"Vừa nghe cái tên này là biết thuộc loại võ công vô cùng bất thường rồi!"
"Kiếm Liếc Mắt Đưa Tình kết hợp giữa mềm và cứng, trong sự mềm mỏng ẩn chứa sát ý vô hạn, kiếm sẽ đâm trúng chỗ hiểm của kẻ địch khi họ chìm trong ánh mắt câu hồn đoạt phách. Bất kỳ chiêu kiếm nào có thêm ánh mắt linh động thì đều có thể được gọi là kiếm Liếc Mắt Đưa Tình, mấu chốt là ở ánh mắt."
Đỗ Cách nói xong thì rút kiếm của mình ra và biểu diễn cùng với Hoàng Phủ Nguyệt, chỉ thấy hắn liếc mắt đưa tình với Hoàng Phủ Nguyệt rồi quăng cho nàng một ánh mắt quyến rũ.
Tình cảm trìu mến kia bỗng chốc khiến Hoàng Phủ Nguyệt mất hồn.
Mà ngay lúc Hoàng Phủ Nguyệt mất hồn thì mũi kiếm của Đỗ Cách đã chếch thẳng về phía cổ họng nàng từ bên dưới, như chậm mà lại rất nhanh...
Hoàng Phủ Nguyệt hoàn toàn không đề phòng, chờ khi cổ họng nàng bị mũi kiếm chặn lại thì nàng mới bừng tỉnh, mặt đỏ lên rồi tức giận nói:
"Đế sư, đây là kiếm pháp vớ vẩn gì vậy? Nếu ở trên chiến trường, vừa mới nhấc tay lên đã bị người ta giết chết rồi."
"Tất nhiên ta mà dùng kiếm pháp này thì không phù hợp."
Đỗ Cách cười tươi rồi cất trường kiếm đi:
"Nhưng nó để cho Cát Tông dùng, sự thái quá của hắn có thể ảnh hưởng người khác, chỉ cần luyện kiếm thuật này đến mức tỉnh túy, nói không chừng còn có thể tạo ra con đường đạt tới tông sư dành riêng cho hắn!"
Khả năng lĩnh ngộ của Cát Tông rất mạnh, lúc này cũng rút trường kiếm ra biểu diễn.
Vào giây phút hắn nhấc trường kiếm lên, Đỗ Cách đã lắc mình trốn tới bên cạnh Cát Tông bằng tốc độ nhanh nhất.
Quốc sư và Hoàng Phủ Nguyệt chậm một bước, khi họ định đi thì đã bị Truyền Nhiễm Hoang Đường của Cát Tông khống chế.
Chỉ thấy quốc sư vươn tay lên cởi trường bào của chính mình, còn Hoàng Phủ Nguyệt thì lại lè lưỡi, dốc sức liếm chóp mũi của mình.
Cát Tông vừa quăng một ánh mắt chan chứa tình cảm cho quốc sư thì trường kiếm cũng đã đâm về phía bụng dưới của quốc sư.
Trong lúc bị ép cởi quần áo, quốc sư chỉ biết trơ mắt nhìn mũi kiếm chỉ về phía bụng dưới của mình, nhưng không thể làm ra hành động gì khác, không hiểu sao giữa hai hàng lông mày lại thoáng có chút kinh hoàng.
Ngược lại, Hoàng Phủ Nguyệt phải liếm chóp mũi nên cảm thấy tức giận vì bị mất hình tượng, còn khua trường thương trong tay rồi đâm về phía Cát Tông một cách hung hãn.
Cát Tông vội vã vung kiếm chặn lại, chỉ nghe một tiếng coong vang lên, trường kiếm đã đẩy được trường thương ra, mà đúng vào giây phút nguy hiểm này thì Cát Tông lại quên mất bí quyết kiếm pháp Liếc Mắt Đưa Tình.
Quốc sư và Hoàng Phủ Nguyệt bỗng chốc bừng tỉnh lại và thoát khỏi sự ảnh hưởng của kỹ năng.
Trong chốc lát này, hiển nhiên quốc sư đã trần truồng. Lúc này hắn mới vung tay lên đánh ra một đạo chân khí. Hiển nhiên Cát Tông đã bị đành bay về phía tường thành rồi phun ra một ngụm máu tươi, chẳng qua quốc sư cũng biết chừng mực, sau khi xả được cơn giận thì cũng không nhân cơ hội mà lấy mạng Cát Tông.
Hoàng Phủ Nguyệt cuống quýt thu hồi đầu lưỡi đang liếm chóp mũi, cũng hung ác lườm Cát Tông một cái rồi cất trường thương về, trong lòng thầm thề rằng sẽ không tiếp tục đến gần bên người cái tên này.
Lúc này.
Đỗ Cách đã lắc mình nhẹ nhàng trở về, cười hỏi:
"Cảm giác thế nào?"
"Còn phải luyện."
Cát Tông không để ý nên bị quốc sư vỗ một chưởng, suy cho cùng vừa nãy tên này cũng suýt chút nữa giết được một tông sư. Hắn nhìn Đỗ Cách rồi cười ha hả và nói:
"Chờ ta luyện thành thạo bộ kiếm pháp kia thì chẳng một ai có thể quấy rối lúc ta ra chiêu, chắc chắn cũng có thể giết được một hai tông sư."
"Đúng là khủng bố."
Quốc sư liếc mắt nhìn Cát Tông rồi bình phẩm:
"Không ngờ Tự Nhiên Chỉ Đạo của ta lại bị hắn lặng lẽ phá tan. Nhưng khuyết điểm cũng rất lớn, ví dụ nếu người liễm mũi lúc này là ta thì hắn đã chết vào giây phút vung kiểm rồi."
"Quốc sư, đó là vì bản thân ta không có võ công, chờ ta luyện đến cảnh giới Tiên Thiên thì hai ta lại so tài, để xem ai thua ai thắng?"
Cát Tông không phục, nói.
"Bản tọa có thể tiện tay giết người trong phạm vi ba dặm đấy."
Quốc sư liếc hắn một cái:
"Cát tướng quân, trước khi tài nghệ của ngươi chưa thành thì tốt nhất đừng trêu chọc tông sư. Đế sư am hiểu Thủy thuật, dù cho ngươi đã khống chế thân thể của hắn, nhưng hắn vẫn có thể dùng suy nghĩ để điều động nước phá kỹ năng của ngươi trong giây lát. Thanh Lam kiếm thánh, điều khiển kiếm bằng suy nghĩ, có thể thu hồi và phát động kiếm khí một cách tùy ý, từ lâu đã không cần phải nhờ vào vật bên ngoài..."