Chương 746: Phấn Khởi
Chương 746: Phấn KhởiChương 746: Phấn Khởi
Nhiệm vụ mà Vân Dao giao cho bọn họ rất đơn giản. Nàng không yêu cầu những người này tranh vương vị, nhiễu loạn quốc gia của mình, chỉ yêu cầu bọn họ mở rộng văn hoá tỉnh toạ trong "Lâm Dương nhật báo" ở quốc gia mình, để có càng nhiều người được lợi hơn. Nếu ai làm như vậy, đồng thời còn có hiệu quả, ắt sẽ nhận được tình hữu nghị của nàng. Lúc bọn họ gặp nguy hiểm, chỉ cần gửi một bức thư cho nàng, nàng sẽ giúp bọn họ làm một chuyện vô điều kiện.
Không cần khởi binh làm loạn, không cần đánh trận, chỉ là mở rộng văn hóa tỉnh tọa. Văn hóa tỉnh tọa còn có thể khiến dân chúng quốc gia mình được lợi, quan trọng nhất là có được quan hệ tốt với Vân Dao. Cho dù nhìn từ phương diện nào thì đều không có chỗ xấu.
Đương nhiên đám vương tử công chúa không có ý kiến gì với nhiệm vụ mà Vân Dao giao cho bọn họ, ai nấy đều tràn đầy phấn khởi về nhà làm việc giúp Vân Dao.
Sau khi đuổi đám vương tử công chúa các quốc gia đi, Vân Dao bèn ngự kiếm đi thằng đến thành Lâm Dương, nàng đang rất nóng lòng muốn gặp lại Đỗ Cách, thậm chí nàng còn nghĩ ra cả tỉnh toạ của mình rồi, là Thiên Cương tỉnh.
Nàng cảm thấy lấy quan hệ của mình và Đỗ Cách, tạo ra một cái tên Thiên Cương tỉnh hoàn toàn không thành vấn đề, cùng lắm là huynh đệ tốt của mình ngủ một đêm là được. ...
Thanh Lam Kiếm Thánh đưa mắt nhìn Vân Dao xuống núi, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng Vân Dao nữa mới thu hồi ánh mắt, nói với chấp sự trưởng lão bên cạnh:
"Hơn một tháng đã bước vào cảnh giới Tông Sư, những vị khách dị thế này quả thật là có ngộ tính quá kinh khủng!"
"Tông chủ, tại sao ta lại không thấy rõ kiếm ý của Vân Dao?"
Chấp sự trưởng lão cau mày nói:
"Kiếm ý của nàng không giờ phút nào là không rêu rao mình lợi hại thế nào, có chút không thực dụng lắm đi!"
"Mỗi người đều có đạo của mình, nếu luyện đạo của mình đến cực hạn sẽ có thể bước vào cảnh giới Đại Tông Sư."
Nhớ tới trận chiến vừa rồi, Kiếm Thánh cười nói:
"Sư đệ, phong bế sơn môn đi!"
"Phong sơn?"
Chấp sự trưởng lão sửng sốt.
"Đúng, phong sơn."
Sắc mặt Thanh Lam Kiếm Thánh vô cùng lạnh nhạt:
"Sùng Minh đế mời ta rời núi đối phó với Lãnh Thập ba lần bốn lượt, nhưng đều bị ta từ chối hết. Lần này Vân Dao nhập thế, nói không chừng Sùng Minh đế sẽ lại tới quấy rầy ta, vì sự bình yên của Thanh Lam Kiếm Tông, cứ phong sơn cho xong việc."
"Tông chủ, nếu chúng ta đã muốn phong sơn tị thế, vì sao ngươi còn cố ý dạy dỗ Vân Dao, còn để nàng kết bạn với vương tử những quốc gia kia?"
Chấp sự trưởng lão không hiểu hỏi.
"Để yêu tỉnh kia nợ một ân tình."
Kiếm Thánh ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười khổ nói.
"Yêu tỉnh? Là Lãnh Thập kia sao?" Chấp sự trưởng lão nhíu mày:
"Tông chủ cũng cho rằng hắn có thể bồi dưỡng Lạc Sương đoạt được thiên hạ sao?"
"Chắc chắn hắn sẽ đoạt thiên hạ. Nhưng ân tình mà ta cho hắn cũng không phải là vì Thanh Lam Kiếm Tông!"
Kiếm Thánh thở dài một cái, nói:
"Trước đó ta dạy Vân Dao chỉ là nhất thời hưng phấn, muốn dựa vào nàng để giải quyết tà ma trên đời, chuẩn bị trừ ma vệ đạo bất cứ lúc nào. Căn bản là không có ý định để Vân Dao xuống núi. Nhưng hôm đó quốc sư Thần Túc của Sùng Minh quốc lên núi tâm sự với ta một đêm, đã nói cho ta rất nhiều điều bí ẩn, tất cả hy vọng của chúng sinh đều dựa vào Đỗ Cách, ta mới thay đổi suy nghĩ trước đó, dứt khoát dựa vào Vân Dao giúp hắn một tay cũng được."
"Hy vọng của chúng sinh?"
Chấp sự trưởng lão càng nhíu chặt mày hơn:
"Tông chủ, ta không hiểu."
"Ngươi không cần hiểu. Sau khi phong sơn, ngươi cứ việc an tâm tu hành."
Kiếm Thánh quay đầu nhìn hắn một cái, nói:
"Không phải Lãnh Thập tạo ra "Lâm Dương nhật báo" sao? Ngươi bảo đệ tử tông môn tìm ra tỉnh tọa tương ứng với mình, lúc nào cũng phải để ý đến vận thế tỉnh tọa, tham chiếu với vận thế tu luyện, có thể làm ít được nhiều."
"Vâng, tông chủ."
Chấp sự trưởng lão gật đầu, hỏi:
"Tông chủ, muốn phong sơn bao lâu?"
"Một năm đi!"
Kiếm Thánh nhìn về phương hướng thành Lâm Dương:
"Một năm chắc cũng đủ rồi."
Chấp sự trưởng lão nhìn theo ánh mắt của Kiếm Thánh, chần chờ một lát lại hỏi:
"Tông chủ, nếu ngài và quốc sư đều xem trọng Lãnh Thập và Lạc Sương, vì sao không tự mình xuống núi trợ giúp Lãnh Thập kia? Ngài đã bước vào cảnh giới Đại Tông Sư, sợ rằng không có một Thiên Ma nào trên đời này có thể đánh được một hiệp với ngài đi!"
Kiếm Thánh lắc đầu nói:
"Sư đệ, ngươi quá coi thường Thiên Ma rồi! Hơn nữa ta cũng không thể ra tay. Hôm đó quốc sư lên núi đã nói cho ta, Lãnh Thập cần rèn luyện, còn muốn ta giúp Sùng Minh tạo thêm áp lực cho Lãnh Thập..."
Chấp sự trưởng lão sửng sốt.
"Quốc sư tự đi thần phục Lạc Sương, hưởng thụ vô số lợi ích, lại bắt ta phải làm kẻ ác."
Kiếm Thánh cười xùy một tiếng:
"Ta đâu có ngốc. Không thể giúp Lãnh Thập, lại không giúp Sùng Minh đế, chúng ta dứt khoát bế quan tu hành đi. Sư đệ, ngươi hãy nói với các đệ tử trong môn phái, cho dù cuộc chiến bên ngoài diễn ra như thế nào cũng không được tự tiện rời núi, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả."