Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 718 - Chương 748: Tập Hợp

Chương 748: Tập Hợp Chương 748: Tập HợpChương 748: Tập Hợp

"Nếu như các ngươi nói, trận chiến này chúng ta chỉ có thể cố gắng phòng thủ thôi ư?"

Đỗ Cách cười một tiếng, đám người không nói gì.

"Các ngươi đã quên một đạo lý, từ đầu đến cuối người sợ tổn thất nhất không phải chúng ta, mà là Sùng Minh đế."

Đỗ Cách đưa tay chỉ về hướng kinh thành:

"Chỉ cần mỗi lần chúng ta tấn công kẻ địch chắc chắn sẽ đi cứu, Lâm Khánh sẽ vĩnh viễn không kịp đến tấn công thành Lâm Dương. Hắn không dám để mặc cho chúng ta tập kích kinh thành..."

"Đế sư, chúng ta muốn đánh kinh thành ư?"

Hoàng Phủ Hưng nhíu mày nói.

"Chưa chắc, nhưng cũng chưa chắc là sẽ không đánh."

Đỗ Cách cười nói:

"Phải xem cơ hội thôi, dù sao cũng tốt hơn việc ngồi chờ chết ở thành Lâm Dương nhiều."

"Kinh thành có hai mươi vạn quân hộ vệ thường trú, ba vạn người không hạ được."

Quốc sư nói.

Đỗ Cách lướt ngón tay qua từng thành trấn quan trọng trên bản đồ, nói:

"Chỉ cần chúng ta lấy được những toà thành này, Sùng Minh đế sẽ không ngồi yên được, nếu hắn muốn tấn công chúng ta thì nhất định phải tập hợp được nhiều binh lực hơn, chúng ta đi thêm mấy vòng, nói không chừng kinh thành sẽ trống rỗng."

"Đế sư, nếu chúng ta làm như thế, Sùng Minh quốc sẽ sinh linh đồ thán."

Hoàng Phủ Hưng càng nhíu mày chặt hơn, hắn lấy hết dũng khí:

"Ngài đã đồng ý với ta sau khi phá huỷ âm mưu của tứ vương gia sẽ chuyển sang đánh Thanh Vũ quốc. Ta cho rằng bây giờ hãy tạm thời từ bỏ thành Lâm Dương và ba cửa ải, dẫn binh phản công Thanh Vũ quốc mới là thượng sách. Cho dù ba mươi vạn quân của Lâm Khánh có lợi hại đi thế nào cũng không thể đuổi tới Thanh Vũ quốc được, mà Thanh Vũ quốc cũng sẽ không nghĩ tới chúng ta lại đột nhiên thay đổi chiến trường..."

Ánh mắt Lạc Sương sáng rực lên:

"Sư phụ, ta cảm thấy Hoàng Phủ tướng quân nói không sai, thay vì chúng ta ở đây đọ sức với Lâm Khánh, không bằng đi đánh Thanh Vũ quốc..."

Đỗ Cách nhìn nàng một cái:

"Một, lương thảo không đủ; thứ hai, đường xá quá xa, chờ chúng ta tới Long Khánh quan, bên phía Định Quốc công cũng đã tập hợp xong mấy chục vạn quân rồi, khi đó chúng ta sẽ để mất cả thành Lâm Dương."

Lạc Sương muốn duỗi tay ra theo phản xạ, nhưng vừa vươn ra đã rụt về theo bản năng, ngay trước mặt văn võ trọng thần, nhỡ may sư phụ đánh một roi, nàng lại phát ra âm thanh kỳ quái gì đó thì sẽ không thể làm nữ vương phục chúng nữa.

"Các vị đều là tướng quân, chắc hẳn cũng hiểu trên chiến trường chưa từng có sách lược vẹn toàn, có thể nắm chắc ba phần thắng lợi đã đủ rồi. Lúc ta nghĩ ra kế sách này, ba phần chắc chắn đã biến thành mười phần, cho nên chúng ta nhất định sẽ thắng."

Đỗ Cách đưa mắt nhìn đám người, cười nói. "Đế sư, vừa rồi ngươi còn nói trên chiến trường không có sách lược vẹn toàn."

Hoàng Phủ Hưng không biết Đỗ Cách lấy tự tin từ đâu ra, phản bác theo bản năng.

"Hoàng Phủ tướng quân, ngươi phải tin tưởng ánh mắt của quốc sư."

Đỗ Cách cười nói:

"Tướng quân, chỉ cần trên đời này còn có Thiên Ma tồn tại, loạn thế vĩnh viễn sẽ không kết thúc. Chỉ có chúng ta, hoặc là Sùng Minh đế, hoặc là Đại Sở, hoặc là Bắc Hải, có một phe Thiên Ma lấy ưu thế tuyệt đối tung hoành toàn bộ thế giới, mọi người mới có thể thật sự được an ổn. Tứ công chúa trở thành người thắng cuối cùng mới là lựa chọn tốt nhất với người đời."

"Vì sao?"

Hoàng Phủ Hưng hỏi.

"Thiên mệnh."

Đỗ Cách nhìn quốc sư sau lưng một chút, nói:

"Bởi vì ta sẽ không chết, chỉ cần ta không chết, hỗn loạn sẽ vĩnh viễn sẽ không dừng lại..."

Thì ra ngươi mới là nguyên nhân của hỗn loạn! Đám người Hoàng Phủ Hưng nhìn Đỗ Cách, đột nhiên rơi vào trầm mặc.

"Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta."

Đỗ Cách cười nói:

"Ta chỉ lấy ví dụ thôi, nếu ta chết đi, Thiên Ma khác vẫn sẽ tiếp tục tranh đấu như thường, mãi cho đến khi quyết định ra người thắng cuối cùng mới thôui. Cho nên các vị, tốt nhất là các ngươi nên hy vọng ta thắng, bởi vì ta đối xử với bách tính tốt nhất. Quan trọng nhất là sau khi danh hiệu Thiên Cương Địa Sát của các ngươi được truyền đi, các ngươi đã bị buộc chung với ta rồi..."

Đám người quay sang nhìn nhau, vẫn trầm mặc.

"Vệ lão tướng quân, Hoàng Phủ tướng quân, Cao tướng quân, Cẩu tướng quân, ta sẽ để lại chín vạn thuộc hạ cho các ngươi đóng giữ thành Lâm Dương và ba cửa ải. Trong khoảng thời gian này,"Lâm Dương nhật báo" của ta sẽ liên tục được phát hành, các ngươi cũng không cần chú ý rốt cuộc trên nhật báo có cái gì, nếu rảnh rỗi có thể mở rộng văn hoá tỉnh toạ ra, sau đó ép buộc tất cả mọi người tu hành, như thế có thể khiến sức chiến đấu của quân đội tăng lên một bậc."

Đỗ Cách đảo mắt nhìn qua mấy người trong sảnh, ra mệnh lệnh cưỡng chế mở rộng tỉnh tọa cho bọn họ.

Có Hoàng Phủ Nguyệt và Lạc Sương làm ví dụ, đám người Hoàng Phủ Hưng không thể không tin vào sự thần kỳ của tỉnh tọa, mà trên chiến trường, bọn họ cũng không làm chủ được, nếu đề nghị đã không được chấp nhận, vậy thì chỉ có thể nghe lệnh thôi, huống chỉ thiên chức của quân nhân vốn là phục tùng.
Bình Luận (0)
Comment