Chương 750: Bắn Hắn Thành Cái Sàng
Chương 750: Bắn Hắn Thành Cái SàngChương 750: Bắn Hắn Thành Cái Sàng
Lâm Khánh nhìn hắn một cái, không nhịn được siết chặt nắm đấm, nhưng nghĩ bản lĩnh đặc biệt của hắn, vẫn phải để nắm đấm xuống, nở nụ cười:
"Làm phiền ba vị tướng quân."
"Ta và Vu Chương sẽ đi dụ địch."
Nhậm Thiếu Dung có từ khoá là tốt đẹp khom người cười nói:
"Vu Chương phụ trách dụ người, ta phụ trách phá kỹ năng của Hướng Lệ và Cát Tông. Nguyên soái cứ việc dẫn binh bày trận, mở sẵn túi ra, lần này chắc chắn sẽ có thể hốt gọn một mẻ."
"Cũng không biết kỹ năng của Lãnh Thập là gì?"
Thân Dư có từ khoá là chính xác nói:
"Nếu như có tình báo chính xác hơn thì tốt rồi."
"Rất có thể là có liên quan đến nước."
Nhậm Thiếu Dung nói:
"Chỉ cần không có nước, thực lực của hắn sẽ giảm bớt đi nhiều, ba mươi vạn quân, mỗi người bắn một mũi tên cũng đủ để bắn hắn thành cái sàng."
"Được. Việc này không nên chậm trễ."
Lâm Khánh gật đầu, nhìn về phía hai nhân sĩ giang hồ vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi ở một bên, nói:
"Ngưu chưởng môn, Liễu chưởng môn, làm phiền các ngươi đi cùng với Nhâm tướng quân một chuyến!"
"Được."
Ngưu chưởng môn tên là Ngưu Giang Sinh, hơn năm mươi tuổi, là chưởng môn của Thần Ý Môn, lĩnh ngộ cảnh giới Tông Sư là tốc độ nhanh như chớp, chỉ cần hắn muốn chạy, không một Tông Sư nào có thể đuổi kịp hắn.
Mặc dù Vu Chương diễn sinh ra được kỹ năng tăng cấp, nhưng thuộc tính của hắn cũng không cao, nếu chỉ dựa vào một mình hắn để dụ địch, chỉ sợ vừa mới lộ diện đã bị người ta đánh chết rồi. Nhưng nếu phối hợp với Ngưu Giang Sinh nổi tiếng về tốc độ, hai người có thể dụ được bất cứ kẻ địch nào.
Mà Liễu chưởng môn tên là Liễu Quân, hắn lĩnh ngộ được ý Tông Sư từ gió, có thể chuyển động theo gió, tốc độ của hắn cũng là số một số hai trong đám Tông Sư. Một khi Hướng Lệ và Cát Tông sử dụng kỹ năng của mình, rất có thể sẽ trúng chiêu bị bắt.
Nhưng Nhậm Thiếu Dung có từ khoá là "tốt đẹp", vừa lúc thức tỉnh kỹ năng "ngày tốt cảnh đẹp", người bị kỹ năng của nàng ảnh hưởng sẽ trở nên tâm bình khí hòa, không cảm giác được bất cứ phiền não gì trong cuộc sống. Đây là một kỹ năng không hề có tác dụng gì cả, nhưng nếu ở trên chiến trường lại có thể khắc được kỹ năng của hai người Hướng Lệ.
Đó cũng là lí do vì sao Lâm Khánh không thèm để Đỗ Cách ở trong lòng. Cho dù Đỗ Cách ở lại thành Lâm Dương thủ thành hay là làm du kích chiến gì đó, chỉ cần người của bọn họ ra tay, đều có thể bắt gọn được Đỗ Cách.
Mà đòn sát thủ lớn nhất của hắn chính là Thân Dư có từ khoá "chính xác", hắn đã thức tỉnh kỹ năng "không chệch một tên", dưới sự ảnh hưởng của kỹ năng này, tất cả mọi người trong quân đều là thần xạ thủ.
Lúc trước Lâm Khánh đã từng thử nghiệm để vạn người đồng thời bắn tên, một vạn chỉ mũi tên bắn ra, tất cả đều sẽ trúng vào cùng một người rơm, không có một mũi tên nào lệch ra ngoài.
Nhưng như vậy vẫn chưa tính là gì, điều đáng sợ nhất là dường như bách phát bách trúng của Thân Dư còn có chức năng khóa chặt, cho dù mục tiêu có né tránh như thế nào, mũi tên bắn ra cũng sẽ di chuyển theo, mãi cho đến khi bắn trúng mục tiêu, hoặc là mũi tên bị phá huỷ mới thôi.
Nếu trong quân đội muốn bồi dưỡng ra được một thần xạ thủ thì cần phải huấn luyện rất nhiều, nhưng sau khi có Thân Dư, chỉ cần là người khoẻ khoắn, có thể kéo cung ra là được rồi.
Vì để phối hợp với kỹ năng của Thân Dư, Lâm Khánh đã tập hợp tất cả cao thủ trong quân để tạo ra một đội thần xạ ba vạn người, chỉ để đối phó Tông Sư trong đội ngũ của Đỗ Cách.
Một lần đồng thời bắn ra hàng vạn mũi tên, tổng cộng ba lượt bắn, cho dù là Tông Sư cũng không thể đỡ được. Dù sao bên mình cũng có Tông Sư, vào lúc chiến đấu, một đối một cuốn lấy đối phương, một vạn mũi tên đột nhiên bắn ra, còn không lo lắng sẽ bắn trúng người một nhà, nghĩ như thế nào cũng thấy cực kỳ sảng khoái...
Sau khi phát hiện được kỹ năng của Thân Dư, thậm chí Lâm Khánh còn nghĩ đến việc thu phục thành Lâm Dương xong sẽ dẫn đại quân nghênh chiến ba mươi vạn quân xâm chiếm của Đại Sở quốc, để bọn họ có đến mà không có về, hoàn toàn tạo nên uy phong của Sùng Minh quốc. ...
Tạm thời không nhắc đến Lâm Khánh đang nằm mơ đẹp nữa.
Bên này, Ngưu Giang Sinh cõng Vu Chương, Liễu Quân cõng Nhậm Thiếu Dung, bốn người không do dự rời khỏi đại quân của Lâm Khánh, leo thẳng đến Lâm Thành trên không trung.
"Nhậm tỷ, lúc ngươi sử dụng kỹ năng tuyệt đối đừng quên hai vị chưởng môn, nếu không đừng nói là dụ địch, hai người bọn họ có thể đánh chết ta đấy."
Vu Chương nằm trên lưng Ngưu Giang Sinh, cười hì hì nhắc nhở Nhậm Thiếu Dung.
"Không quên được."
Nhậm Thiếu Dung liếc mắt nhìn hắn:
"Đừng cười với ta như thế, dẹp đi, chỉ có tổng cộng bốn người thì có thể tăng được bao nhiêu thuộc tính chứ, đừng khiến ta buồn nôn."
"Nhậm tỷ tỷ, chân muỗi có nhỏ cũng là thịt mà."
Vu Chương mím môi, liếc mắt đưa tình với Nhậm Thiếu Dung, tiện thể đưa đẩy eo, nói:
"Thả thính bà già hơn sáu mươi tuổi như ngươi, thật ra ta cũng thấy rất buồn nôn, nhưng đúng là càng làm như vậy, thuộc tính của ta sẽ càng tăng lên nhiều, Nhậm tỷ tỷ, thơm một cái nào, moa moa..."