Chương 751: Đúng Thế
Chương 751: Đúng ThếChương 751: Đúng Thế
Ngưu Giang Sinh cõng Vu Chương cảm nhận được hành động của Vu Chương sau lưng, khuôn mặt già nua xanh mét, vẻ mặt bất đắc di:
"Vụ tướng quân, ngươi vẫn nên thôi đi, tâm trạng lão phu không được ổn định, nếu không cẩn thận ném ngươi xuống, làm hỏng chuyện lớn của Lâm nguyên soái sẽ không tốt."
"Đúng thế đúng thế."
Liễu Quân tán đồng nói:
"Ta cũng cảm thấy rất buồn nôn, tâm cảnh vẫn luôn chuẩn bị sụp đổ..."
"Không có việc gì, cứ để hắn cợt nhả, có ta đây rồi!"
Nhậm Thiếu Dung bất đắc dĩ hít một tiếng, sử dụng kỹ năng ngày tốt cảnh đẹp của mình, trong nháy mắt ngoại trừ Vu Chương vẫn còn đang liếc mắt đưa tình, tâm trạng của mấy người đã bình tĩnh lại, ngay cả tốc độ cũng nhanh hơn mấy lần.......
"Ích chỉ, ngươi có thể vẽ đường cho giặc để dẫn dụ một vài người của Lâm Khánh tới đây không?"
Đứng ở trên tường thành, Đỗ Cách sử dụng hải thần lực khống chế nước sông để bảo vệ thành, dâng lên từng luồng sóng nước được sắp xếp gọn gàng. Đỗ Cách hỏi Trương Ích Chỉ bên cạnh:
"Ta không thích bị động lắm, chỉ có từng bước xâm nhập vào ba mươi vạn đại quân của Lâm Khánh thì chúng ta mới có thể thật sự phá vòng vây của Lâm Dương và biến những thị trấn mà chúng ta chiếm được thành của riêng mình..."
"Xác suất lớn là không thể."
Trương Ích Chỉ hổ thẹn:
"Ta có thể hấp dẫn 100% một số người nhất định, nhưng không thể đảm bảo những người khác sẽ không bị bọn họ thu hút. Đương nhiên, nếu ta có thể phi hành giống như Tông sư, ngược lại sẽ có khả năng sàng lọc ra một nhóm người. Nhưng làm như vậy, rất có thể ta sẽ không về được, mà người rời đi càng nhiều thì tương đương với việc phải chiến đấu trực diện trong doanh địa của đối phương."
"Kỹ năng này của ngươi có khuyết điểm quá lớn."
Đỗ Cách liếc nhìn hắn rồi nói.
"Đế sư, Trành Quỷ thì có thể lợi hại đến mức nào chứ, bọn chúng chỉ biết dựa vào việc lừa gạt và dụ dỗ người khác thôi."
Trương Ích Chỉ cười khổ:
"Mấy ngày nay, ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này, chắc là lúc đi theo Sử Bình Xuyên, ta đã đi sai đường rồi. Để phù hợp với từ này thì chắc là nên đi theo con đường vũ lực, hoặc giống như Đỗ ca, tìm một đại nhân vật chân chính để tham chính. Thừa tướng và Hoàng đế cũng phối hợp với nhau, không biết khi nào mới đánh ra được kỹ năng thứ hai, nếu chuyển hướng thì sẽ hay hơn."
"Hay là ngươi thử phối hợp với Cát Tông, chơi theo kiểu kết liễu đi."
Đỗ Cách suy nghĩ một lúc và đưa ra một hướng đi mới.
"Lúc Cát Tông thi triển kỹ năng, người bên cạnh sẽ không khống chế được mà bị ảnh hưởng, phối hợp với hắn kiểu gì đây?
Trương Ích Chỉ lầu bầu, đơ mặt nhìn về phía Đỗ Cách, lấy lòng nói: "Đế sư, chỉ bằng để ta phối hợp với ngươi đi, ngươi đánh người, ta kết liễu..."
Đỗ Cách không nói gì mà nhìn về phía bầu trời xa xăm, ánh mắt trợn tròn:
"Mẹ kiếp, ta còn chưa đi dụ địch đâu? Bọn họ lại đến dụ dỗ lão tử trước, đang coi ta thật sự là quả hồng mềm để bóp à!"
"Cái gì?"
Trương Ích Chỉ nhìn về phía bầu trời xa xăm, lại vì thuộc tính quan hệ mà không nhìn thấy gì cả.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Đỗ Cách đã nhảy xuống tường thành, đi thằng tới quân doanh đang đóng quân ở phía dưới, vừa chạy vừa gọi:
"Lão Tào, Quốc sư, Cát Tông, Hướng Lệ... Ra ngoài đón địch!"
Lúc không tác chiến, đám người Tào Lâm đều đang tranh thủ thời gian tu hành, nhưng nghe thấy Đỗ Cách truyền tin, tất cả mọi người lập tức vọt ra.
Sau đó.
Tào Lâm và Quốc sư phản xạ có điều kiện, từ bên cạnh Hướng Lệ và Cát Tông tách ra, tựa như tránh hai tên ôn thần vậy. ...
Ngưu Giang Sinh và Liễu Quân dùng tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã đi tới chỗ Đỗ Cách trên bầu trời quân doanh.
Sau đó.
Một giọng nói cực kỳ phách lối vang lên trên không trung:
"Lãnh Thập, cháu trai, đến đánh ta đi!"
Đỗ Cách nhìn về phía bầu trời, trùng hợp đối diện với khuôn mặt của Vu Chương.
Khoảnh khắc vẻ mặt gian xảo của tên trộm kia lập tức đập vào trong tầm mắt của Đỗ Cách, sự chán ghét không thể đè nén dâng lên trong lòng, cố gắng cũng không thể kìm nén được. Giờ này khắc này, trong đầu hắn chỉ còn lại một ý nghĩ, qua đó đập cho hắn một trận nhừ tử, không ai ngăn cẩn được.
Hướng Lệ và Cát Tông theo bản năng muốn phát động kỹ năng, nhưng vừa mới khởi đầu, trong lòng đột nhiên trở nên yên bình, bất luận làm thế nào cũng không khơi dậy nổi sự biến thái và dị đoan của người xung quanh.
Sắc mặt của hai người đột nhiên thay đổi:
"Đỗ ca, kỹ năng của bọn ta đã bị áp chế, đối phương chắc chắn có kỹ năng gì đó."
Mà trong khoảnh khắc này, Đỗ Cách, Tào Lâm và Quốc sư đã nhảy lên không trung, đi thằng đến chỗ Vu Chương.
Trong ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt tràn ngập vẻ chán ghét, nàng cầm theo trường thương rồi nhảy lên giữa không trung.
Nhưng nửa bước Tông sư thì cuối cùng vẫn không có cách nào đứng yên trên không trung, sau khi nhảy lên điểm cao nhất, nàng không cam lòng ném trường thương trong tay ra, người lại không tự chủ được rơi xuống mặt đất.