Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 722 - Chương 752: Đuổi Theo

Chương 752: Đuổi Theo Chương 752: Đuổi TheoChương 752: Đuổi Theo

Dân chúng trong quân doanh rất tức giận, tiếng la hét "đánh hắn","đánh hắn" liên tục vang lên.

Các cung thủ giương cung lắp tên, bắn về phía bầu trời, rất nhiều sĩ tốt còn lại thì nhặt hòn đá trên mặt đất lên rồi ném về phía Vu Chương, Lạc Sương cũng từ trong lều trại chạy ra, cau chặt mày lẩm bẩm:

"Trên đời này sao lại có người ghê tởm vậy chứ?"...

Thấy đám người Đỗ Cách bay thẳng về phía hắn, Tào Lâm lại đang bổ đao tới, Vu Chương vội vàng đưa tay vỗ bả vai Ngưu Giang Sinh:

"Lão Ngưu, mau chạy đi, bọn họ đuổi tới rồi."

Không cần hắn nhắc nhở, lúc nhìn thấy Tào Lâm, Ngưu Giang Sinh đã quay đầu chạy về phía quân doanh Lâm Khánh.

Hắn có thế mạnh về tốc độ, lại không thích hợp với việc chiến đấu, nếu chỉ có một mình hắn mà gặp phải mấy Tông sư lấy sát phạt nhập võ như Tào Lâm, hắn có thể dễ dàng chạy trốn.

Nhưng nếu phải gánh thêm một người khác, một khi bị võ đạo Tông sư tiếp cận gần người, e là muốn chạy cũng không trốn thoát nổi.

Liễu Quân thì phản ứng nhanh hơn, từ lúc Đỗ Cách cất bước bay lên, cũng đã cõng Nhậm Thiếu Dung bỏ chạy.

"Đế sư, phía trước là Ngưu Giang Sinh và Liễu Quân, hai người bọn họ đều có thế mạnh về tốc độ, đối phương chắc chắn đã có sự chuẩn bị mới đến đây."

Quốc sư nhìn chằm chằm hai người phía trước, nhíu mày nhắc nhở.

"Ta biết, chúng ta bị trúng kỹ năng rồi."

Đỗ Cách gắt gao nhìn chằm chằm Vu Chương phía trước, nói:

"Nhất định phải ngăn cản bọn họ trước khi bọn họ trở lại Lâm Khánh quân, trong Lâm Khánh quân chắc chắn có cạm bẫy đang chờ chúng ta."

"Kỹ năng?"

Quốc sư sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía mặt đất.

Doanh trại vốn đang chỉnh tề hiện giờ đã biến thành người ngã ngựa đổ.

Rất nhiều binh sĩ đều vội vàng chạy ra khỏi doanh trại, có người cưỡi ngựa, có người dùng khinh công, một lòng đuổi theo Vu Chương.

Người dẫn đầu rõ ràng là Hoàng Phủ Nguyệt, nàng nhảy lên nhảy xuống trên mặt đất, theo sát đằng sau đám người.

Quân đội nổi tiếng về mặt kỷ luật ngay lập tức bị rối loạn.

Lúc này, nếu Lâm Khánh phái quân đội chặn đường, đến lúc đó, bọn họ chắc chắn sẽ có một trận thua tan tác trước nay chưa từng có, trong lòng hắn hoảng sợ:

"Đây là kỹ năng gì?"

"Phải đánh một trận kỹ năng với hắn thôi!"

Ánh mắt Đỗ Cách vẫn không rời khỏi Vu Chương ở phía trước, nói.

"Không sai, hiện giờ ta chỉ một lòng một dạ muốn đuổi theo, hung hăng đánh tên đầu trâu mặt ngựa kia một trận nhừ tử." Tào Lâm nói:

"Giống như trên đời này không có một ai khiến ta chán ghét hơn hắn."

Quốc sư muốn dừng lại, nhưng một chấp niệm sâu trong nội tâm muốn đánh Vu Chương một trận đang bủa vây hắn, lúc chạy về phía Vu Chương, vẻ mặt hắn không khỏi thay đổi:

"Thế mà không thể nào tự chủ dừng lại được, thần thông của Thiên Ma quả thực kinh khủng quá."

"Từ trước đến giờ đều kinh khủng như thế mà, lúc trước chẳng phải Quốc sư cũng suýt chút nữa bị Cát Tông đánh bại sao?"

Đỗ Cách nói:

"Tào tướng quân biết rõ ở cạnh bờ sông sẽ có lợi hơn đối với ta, chẳng phải cũng bị Trương Ích Chi dẫn đến Dương Giang sao?"

Tào Lâm liếc xuống phía dưới, vẻ mặt lạnh lùng nói:

"Đế sư, nếu không diệt trừ người này thì chúng ta sẽ chết đấy."

"Đuổi theo không kịp rồi! Phải chỉ có một vùng nước thì hay rồi."

Đỗ Cách than thở, hắn đã thử qua từ trước mới lĩnh ngộ được võ đạo, nhưng dù gì việc khống chế không khí cũng không phải là hải thần lực trời sinh, khoảng cách pháo không khí của hắn rất xa nên thật sự không thể đánh tới đối phương.

"Ngay cả ngươi cũng không có cách nào sao?"

Quốc sư hỏi.

"Có." Đỗ Cách gật đầu.

"Cách gì?"

Tào Lâm hỏi.

"Chờ."

Đỗ Cách bình tĩnh nói.

"Chờ?"

Quốc sư và Tào Lâm đồng thanh hỏi lại.

"Đúng, theo tỉnh tượng hôm nay, vận mệnh của ba người chúng ta cực tốt, gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành tường, người đối nghịch với chúng ta sẽ rơi vào tình huống gặp phải chuyện bất trắc chồng chất."

Đỗ Cách nói:

"Ta sẽ cho bọn họ biết, cái gì gọi là chiều hướng phát triển, cái gì gọi là người tính không bằng trời tính."

Tào Lâm và Quốc Sư lập tức rơi vào im lặng.

Quốc sư nhìn Đỗ Cách, cũng không biết hắn lấy đâu ra sự tự tin như thế, vận thế của một người liên quan đến mọi phương diện, ngay cả lúc hắn xem tỉnh tượng, ngôi sao trên bầu trời cũng biến đổi liên túc, Nữ Túc tỉnh theo quyết sách của Đỗ Cách, lúc thì sáng rực, khi thì mờ nhạt, sao có thể chắc chắn thiên mệnh như vậy nhất định sẽ đứng về phía mình chứ!

Nhưng lời của Đỗ Cách vừa dứt.

Trên ngọn núi đối diện, ba người đột nhiên phóng lên trời, một luồng đao quang, một luồng kiếm khí, một cái chưởng ấn không khỏi bao trùm Vu Chương và Ngưu Giang Sinh lại. Đột nhiên xuất hiện tập kích, Ngưu Giang Sinh hoàn toàn không kịp đề phòng, ngay thời khắc nguy cấp, hắn ta chỉ kịp nghiêng người sang một bên, tránh thoát đao quang và kiếm khí cực kỳ sắc bén đó, nhưng trước ngực vẫn phải chịu một đòn chưởng ấn.

Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cõng theo Vu Chương cùng rơi xuống thung lũng.
Bình Luận (0)
Comment