Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 737 - Chương 767: Ngô Xương

Chương 767: Ngô Xương Chương 767: Ngô XươngChương 767: Ngô Xương

Ngô Xương nhìn thấy mũi tên bắn tới chỗ mình, cũng làm ra động tác né tránh, nhưng những mũi tên kia thật sự giống y như mọc ra mắt, bất luận là hắn né về bên trái hay bên phải thì bọn chúng đều rẽ hướng theo.

Bất đắc dĩ.

Ngô Xương chỉ có thể vung trường thương trong tay ra, ngăn cản những mũi tên bắn về phía hắn, nhưng trong khoảng thời gian này hắn đã lo trước lo sau, làm cho thuộc tính tụt xuống không phanh, công lực gần như cũng không tăng, làm sao có thể chống đỡ được năm ngàn mũi tên.

Trong chớp mắt, hắn đã bị bắn thành con nhím, từ đầu đến chân, bị năm ngàn mũi tên cắm chỉ chít trên người, sức khôi phục có mạnh hơn nữa cũng không khôi phục được.

Toàn thân Ngô Xương không còn đau đớn nữa, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, cả người lập tức ngã xuống ngựa.

Chủ tướng ngã ngựa.

Thế công của Địa Mãnh quân chợt dừng lại.

Binh lính của Địa Mãnh quân đều là sĩ tốt bình thường, bọn họ không biết thần thông của Thân Dư, chợt nhìn thấy mũi tên bắn ra chỉ đuổi theo một người, trong lòng cả đám tràn đầy khiếp sợ, do dự không tiến lên......

Chết rồi à?

Đỗ Cách thầm thở dài, hỏi:

"Tào tướng quân, có nắm chắc không?"

Tào Lâm lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng:

"Mũi tên tập trung thì ta có thể dùng một đao đánh tan, nhưng mưa tên đầy trời thế này, cho dù là ta tiến lên cũng chắc chắn phải chết."

"Xem ra chỉ có ta lên mới có thể chém chết hắn."

Đỗ Cách nói, ở phía sau hắn là một đoàn thủy cầu óng ánh long lanh, sau khi tỉnh thần lực tăng lên, hắn có thể khống chế nước mang theo cũng càng ngày càng nhiều.

Ở trong nước, sức khôi phục của hắn là mạnh nhất, sau khi mũi tên bắn vào nước, có lẽ hắn có thể khống chế băng đao, khuấy nát mũi tên.

Lực sát thương của Thân Dư trong bách phát bách trúng là quá lớn.

Không diệt trừ không được.

"Đỗ ca, để ta đi đi!"

Cao Minh bỗng nhiên nói:

"Kiếm Chi Lĩnh Vực chắc là có thể xoắn nát tất cả mũi tên bắn vào..."

Nhưng phải do Thân Dư tưởng tượng ra mới được!

Đỗ Cách oán thầm, còn chưa lên tiếng lại nghe được một trận tiếng xôn xao.

Hắn ngước mắt lên nhìn.

Chỉ trong thời gian mấy câu nói.

Ngô Xương bị bắn thành con nhím lại lảo đảo đứng lên, hai tay hắn túm hết mũi tên trên mặt giật xuống, lỗ thủng hình tổ ong trên đầu nhanh chóng khép lại.

Ngũ quan lại lộ ra lần nữa. Hắn cười ngông cuồng:

"Các huynh đệ, xông lên theo ta, để ta chặn mũi tên, tổn thương để ta chịu, kiến công lập nghiệp ngay hôm nay."

Sau khi hét lên.

Ngô Xương cũng không lên ngựa, chỉ vung đao chặt đứt những cán mũi tên vướng víu trên đùi rồi sải bước xông về phía Lâm Khánh quân, tốc độ không kém bao nhiêu so với cưỡi ngựa.

Trong quá trình hắn chạy.

Mũi tên lần lượt bị các bắp thịt của hắn ép ra ngoài, leng keng rơi xuống đầy đất.

Mà bộ giáp và quần áo trên người hắn sớm đã bị năm ngàn mũi tên bắn nát, chạy được vài bước, những mảnh vải vụn kia lập tức đón gió bay đi, trong gió thu chỉ có một lão già cường tráng cầm trường đao trong tay, không còn một mảnh vải trên người, chỉ cười điên cuồng xông về phía trước, vừa xông lên vừa cười điên cuồng.

Nhưng lúc này lại không ai chê cười Ngô Xương.

Tất cả mọi người đều thấy được, sau khi hắn bị bắn thành con nhím như thế nào, giờ lại đứng lên.

Lúc này, ở trong mắt mọi người đối diện, Ngô Xương chính là một ma quỷ từ Địa Ngục bò ra, ai sẽ quan tâm ma quỷ có mặc quần áo hay không?...

"Thân thể bất tử?"

Thân Dư thấy Ngô Xương lại đứng lên lần nữa, hắn ta trợn mắt há hốc mồm.

Gân cốt trên khóe mắt hắn ta không ngừng co giật, con mẹ nó, kỹ năng thăng cấp của Ngô Xương là thân thể bất tử, thế này còn chơi cái quái gì nữa!

"Thân tướng quân, còn bắn nữa không?"

Hộ vệ Đậu Tu của Thân Dư vô thức nuốt nước miếng, khàn giọng hỏi.

Lúc này, trong lòng hắn ta dâng lên một làn sóng to gió lớn ngập trời, mỗi một Thiên Ma đều càng lúc càng quỷ dị, con mẹ nó, đây thật sự không phải là việc con người làm để kiếm sống đâu. Lát nữa nói không chừng thật sự có người đến giết Thân Dư, phải bảo vệ tính mạng của mình trước.

"Bắn,"

Vẻ mặt Thân Dư dữ tợn, gần như điên cuồng:

"Ta không tin thật sự có thân thể bất tử, bắn hắn thành thịt nát, ta không tin hắn còn có thể sống lại. Giáp một, Giáp hai, Ất một, Ất hai, bốn đội bắn luân phiên!"

Cờ lệnh vẫn tung bay.

Bốn đội cung thủ, hai vạn mũi tên lần lượt bay lên không trung.

Năm ngàn mũi tên ở vòng đầu tiên đã đóng đỉnh Ngô Xương trên mặt đất. Mũi tên vòng thứ hai lại không ngừng rơi vào mộ mũi tên hình người, ngay sau đó, là vòng thứ ba, vòng thứ tư...

Trong chớp mắt.

Trên mặt đất đã không còn nhìn thấy một chút máu thịt nào, chỉ còn sót lại một tấm bia hình người lít nha lít nhít mũi tên.

Động tác của Địa Mãnh quân lần nữa chậm lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía chủ tướng.

"Đã thành thịt nát rồi, còn có thể sống sao?"

Cổ họng Tào Lâm trượt lên xuống, theo bản năng hỏi. Đỗ Cách không nói gì, chỉ nhìn mộ tên trên mặt đất không chớp mắt, trong lòng lại chờ mong Ngô Xương sống lại.
Bình Luận (0)
Comment