Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 736 - Chương 766: Trước Khi Ra Trận

Chương 766: Trước Khi Ra Trận Chương 766: Trước Khi Ra TrậnChương 766: Trước Khi Ra Trận

"Ngô Xương, nếu ta muốn giết ngươi thì đã giết từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ. Xông pha cả tuổi trẻ, liều mạng hết mình chỉ vì một mình ngươi, vì dũng khí của ngươi, vì tỉnh cầu của ngươi..."

"Dũng sĩ thật sự là phải có can đảm đối mặt với cuộc sống tăm tối, dám nhìn thẳng vào vũng máu tươi đầm đìa, việc gắn bó với người của mình thì có gì tài ba chứ, phải sống sót trong đoàn đội ở các tỉnh cầu khác để giành lấy tài nguyên cho tỉnh cầu của mình mới là anh hùng thật sự."

"Dũng sĩ thật sự là phải dám một mình xông vào trong thiên quân vạn mã mà không sợ hãi, lúc ngươi đặt sự sống chết sang một bên là có thể thật sự làm chủ vận mệnh của mình, làm chủ trời đất, dung túng vạn vật. Khi đó, ngươi muốn lĩnh ngộ Tông Sư cảnh cũng dễ như trở bàn tay, bước vào Tông Sư cảnh, vang danh thiên hạ, ta sẽ càng không thể rời bỏ ngươi..."...

Trước khi ra trận.

Lời khuyên của Đỗ Cách giống như từng thanh đao đâm thật sâu vào trái tim của Ngô Xương.

Trong lòng hắn biết rõ, Đỗ Cách chỉ đang muốn hắn chịu chết như một quân cảm tử chịu chết, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, giữa việc một thời gian mới chết hay là chết ngay tức khắc vẫn có sự khác biệt.

Huống chỉ.

Ngô Xương cho là Đỗ Cách nói rất có đạo lý, nếu đã lấy được từ khóa dũng mãnh này, còn lo được lo mất thì mãi mãi không thể nào tăng thuộc tính của mình lên được, nếu cứ tiếp tục thì hắn thật sự sẽ bị vứt bỏ mất.

Lúc này mà không thể hiện dũng mãnh, đợi lúc nào mới thể hiện chứ?

Liều mạng một phen mới có một chút hy vọng sống.

Lúc Hướng Lệ, Cát Tông tìm tới Đỗ Cách để nương nhờ, thuộc tính cũng không cao bằng hắn, nhưng hiện giờ cũng đã nổi danh khắp nơi.

Đỗ Cách nói đúng, lúc hắn trở thành một phế vật sẽ thật sự không còn đường sống. ...

"Các huynh đệ, theo ta xông lên, kiến công lập nghiệp ngay hôm nay, Địa Mãnh quân, hôm nay sẽ làm ánh sáng chiếu khắp muôn đời..."

Đôi mắt đỏ hoe, trong lòng lại tự cổ vũ cho mình, Ngô Xương đỏ mắt thúc ngựa và giơ cao kình thương, mang theo sự quyết tâm, mang theo sự anh dũng hy sinh oanh liệt, xung phong dẫn đầu quân, cuốn lên khói bụi mù mịt, xông thẳng về phía quân trận của Lâm Khánh.

Hai bên trái phải của hắn là Địa Dị quân và Địa Tao quân đang ngụy trang thành binh lính bình thường, bọn họ phụ trách đánh úp bất ngờ, quấy rối trận hình của Lâm Khánh. ...

"Dũng sĩ thật sự chính là như thế!"

Trong quân trận phía sau, Tào Lâm mặc trang phục của sĩ tốt bình thường đang nhìn theo bóng lưng Ngô Xương, trong ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ không che giấu được, hắn cũng từ tầng dưới chót mà liều mạng đi lên, người hắn ngưỡng mộ nhất chính một dũng sĩ xung phong đi đầu như Ngô Xương.

"Đúng vậy, đúng là dũng sĩ, hy vọng hắn có thể chống đỡ được trong mưa tên của Lâm Khánh!"

Mặt Đỗ Cách không có cảm xúc gì mà nhìn chiến trường, trong lòng chỉ có chút bất đắc dĩ.

Hắn biết từ không nắm giữ binh, nhưng thật sự bước trên chiến trường, hắn phát hiện mình không thể nào trơ mắt nhìn những binh lính bình thường kia cứ thế bị đưa đi như thức ăn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ trước đến giờ Đỗ Cách luôn kiên quyết xung phong đi đầu, cho dù là lúc đánh Tào Lâm, hắn cũng là làm việc nghĩa không chùn bước, bản thân hắn xông pha ở phía trước chỉ đơn giản là không muốn những người bình thường kia bị cuốn vào cuộc tranh đấu của chiến sĩ dị tỉnh và rồi vô duyên vô cớ mất đi tính mạng mà thôi!

Chiến sĩ dị tỉnh vô tội, làm sao bọn họ lại không vô tội được.

Nhưng lần này, hắn thật sự không còn cách nào khác...

Có lẽ một ngày nào đó, trên chiến trường dị tỉnh, hắn thật sự sẽ trở nên vững tâm như sắt đi!...

"Ngô Xương?"

Núp ở trên tháp tên phía sau đại quân, Thân Dư nhìn đông đảo binh sĩ hộ vệ cho hắn ta phía trước, lại nhìn về phía Địa Mãnh quân đang công kích tới đây, khóe miệng hắn ta nhếch lên một nụ cười.

Đám người Lãnh Thập ẩn núp, đủ để chứng minh bọn họ có phần kiêng dè hắn ta.

Thế là đủ rồi!

Hắn ta thích nhất là việc đối phương đưa tới từng người một, đều là bao kinh nghiệm.

Hôm nay chính là trận chiến vang danh của hắn ta.

Bọn họ mãi mãi sẽ không hiểu được, mũi tên của mình nhanh cỡ nào, chính xác cỡ nào nhiêu...

Bách phát bách trúng, gần như tương đương với vũ khí lạnh trên chiến trường, sử dụng tên lửa tầm nhiệt.

"Cung thủ Giáp nhất, vòng thứ nhất đồng loạt bắn."

Thấy Ngô Xương tiến vào phạm vi tầm bắn, Thân Dư lập tức hạ lệnh.

Cờ chỉ huy tung bay.

Trận chiến Giáp nhất, năm ngàn cung thủ đã chuẩn bị giương cung cài tên từ lâu, đồng thời buông dây cung trong tay ra.

Mũi tên bay đầy trời như châu chấu, bay tán loạn trên không trung, nhưng trong quá trình bay lại hội tụ thành một chùm.

Bởi vì thời gian buông dây cung ra khác nhau, cường độ cũng khác nhau nên năm ngàn mũi tên cũng sẽ không đồng thời bắn lên người Ngô Xương.

Nhưng trùng hợp là không đồng thời lại khó phòng ngự nhất.
Bình Luận (0)
Comment