Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 735 - Chương 765: Chuyện Vụn Vặt

Chương 765: Chuyện Vụn Vặt Chương 765: Chuyện Vụn VặtChương 765: Chuyện Vụn Vặt

Lý do hắn đang do dự chỉ đơn giản là vì lòng nhân từ muốn bảo vệ tất cả mọi người bên cạnh đang quấy phá ở trong lòng mà thôi, nhưng đã đánh trận thì làm sao không có người chết?

Đỗ Cách đang suy nghĩ về đề nghị của quốc sư thì bỗng giọng của người dò thám tình báo vang lên ở bên ngoài:

"Báo."

Đỗ Cách nói:

"Vào đi."

Người dò thám tình báo đẩy cửa vào, hành lễ với mọi người rồi nói:

"Bẩm đế sư, lúc nãy trong doanh trại của Lâm Khánh đã được chia ra thành hai đội nhân mã khoảng mười vạn người và đang đi về phía Lâm Dương."

"Mười vạn người?!"

Đỗ Cách lẩm bẩm một tiếng rồi ánh mắt sáng lên, sau đó nhìn về phía Tào Lâm:

"Tào tướng quân, truyền lệnh xuống toàn quân xuất phát, chúng ta đi đánh Lâm Khánh. Quốc sư nói rất đúng, số trời đứng về phía chúng ta, cứ chần chần chừ chừ thì cuối cùng người bị tổn thất lại là chúng ta."

"Đế sư, bên Lâm Dương thì sao?"

Tào Lâm hỏi.

"Không cần phải để ý đến bọn họ, chỉ là mười vạn người thôi, không hạ được Lâm Dương thành đâu."

Đỗ Cách không phản đối, chỉ nói:

"Chỉ cần Vệ Đình Giang không bắt các binh sĩ ngừng tu hành, mấy ngày nay, chắc hẳn binh sĩ của chúng ta cũng có thể theo được một hai.

Lần này Đỗ Cách dẫn tất cả tỉnh binh đi, nhắm vào tính cơ động và sự linh hỏa, chỉnh quân và xuất phát chỉ trong một ngày, bốn vạn tướng sĩ đi đường chính đến thẳng đến Loan lĩnh nơi Lâm Khánh đóng quân.

Sau khi nghe thấy chuyện Lâm Khánh chia mười vạn binh ra sau, Đỗ Cách bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đúng đấy!

Hắn có bốn vạn người mà!

Hoàn toàn không cần giống như Lâm Khánh, cứ để tông sư cõng Trương Ích Chỉ đi vào dụ địch.

Quốc sư và Liễu Quân đều bị thương, tông sư vừa biết bay vừa biết đánh nhau thì chỉ có mỗi hắn, Tào Lâm và Cao Minh. Nếu để ba người bọn họ đi dụ địch, bất kể có giết chết ai thì cũng là cái được không bù cái mất, dùng một tông sư đổi lấy một tên Thân Dư vô danh tiểu tốt ư, không đáng!

Nhưng nếu dẫn theo bốn vạn người đi tới, tiến hành chiến đấu bộ binh áp sát, như vậy Hướng Lệ và Cát Tông cũng có thể phát huy tác dụng của bọn họ.

Bất kể Thân Dư trúng kỹ năng của ai trong hai người là Hướng Lệ và Cát Tông thì sao ba vạn cung thủ của tên kia có thể phát huy uy lực được nữa?

Nãy hắn cứ để ý những chuyện vụn vặt, chỉ muốn dùng cách của Lâm Khánh để đối phó Thân Dư.

Nhưng có Cát Tông ở đây, kỹ năng của hắn có thể đánh từ bốn lên hai mươi vạn đại quân.

Đây mới là thiên mệnh của hắn...

Lùi một bước mà nói, cho dù Thân Dư không bị khống chế, nhưng khi bốn vạn đại quân xông tới, chỉ cần bọn họ ẩn mình trong quân khiến ba vạn cung thủ không tìm được mục tiêu thì họ có thể bắn chết mấy người?

Một khi mũi tân phân tán ra thì uy lực cũng bị phân tán, khi đó việc phòng ngự sẽ càng đơn giản. ...

Lâm Khánh lập tức nắm được hướng đi của Đỗ Cách, chỉ thấy hắn đứng phắt dậy, trên mặt lộ vẻ đắc ý:

"Ổn rồi! Hắn thật sự cho rằng ta phái mười vạn quân đi đánh Lâm Dương thành sao? Ta đang dẫn hắn đến đây mà! Ba mươi vạn đấu với bốn vạn và hai mươi vạn đấu với bốn vạn thì khác nhau là mấy?"

Hắn nhìn về phía Thân Dư: "Thân tướng quân, ta giao đám người Lãnh Thập cho ngươi. Chư tướng còn lại chuẩn bị đợi lệnh, một khi người gây ảnh hưởng tâm trí là Hướng Lệ và Cát Tông bỏ mình thì chư tướng sẽ dẫn quân xung phong, dẫn dắt đám người Lãnh Thập, quốc sư và Vân Dao để tạo cơ hội cho Thân Dư tướng quân. Chỉ cần Thân tướng quân giết được mấy tông sư kia thì bốn vạn người không đáng lo. Đậu trưởng môn, Thạch trưởng môn, các ngươi không cần để ý xông pha chiến đấu, mà dốc toàn lực bảo đảm an toàn cho Thân tướng quân.

"Vâng."

Các tướng lĩnh lệnh.

Chỉ có Thân Dư miệng lưỡi phát khô, nhìn Lâm Khánh đang hăng hái mà âm thầm kêu khổ, đối đầu với bốn người trong số mười vị trí đầu, trong đó còn có cả người hạng nhất, ngươi coi ta là cái gì, thần tiên à?

Sao ngươi không thể chờ Bùi Mã Nhi, chờ hắn phái thêm mấy người tới đây hả?

Nhưng vừa nghĩ tới việc nếu hắn giết được Lãnh Thập thì có thể trực tiếp vọt lên hạng một, thế là trong lòng Thân Dư lại trào dâng chút hưng phấn và chờ mong.

Lỡ như thành công thì sao?

Kỹ năng khỏi phải bàn rồi!

Nếu giết được bốn người trong số mười vị trí đầu, thuộc tính của hắn sẽ còn cao hơn cả Bùi Mã Nhi.

Đến lúc đó, chưa biết ai mới là người quyết định...

Cầu phú quý trong nguy hiểm!...

"Biết rõ là phải chết mà vẫn quyết chí tiến lên mới là dũng sĩ thật sự. Ngô Xương, tại sao ngươi vẫn chưa thức tỉnh kỹ năng? Chính là bởi vì ngươi chưa bao giờ thật sự đặt mình vào cảnh ngộ nguy hiểm, lo trước lo sau, miệng thì nói dũng mãnh nhưng trong lòng toàn nghĩ đến chuyện được mất, hành vi như vậy làm sao xứng với từ khóa dũng mãnh này?"

"Nếu không thay đổi, cả đời ngươi cũng không thức tỉnh được kỹ năng. Lúc ngươi không còn gì khác, ta còn giữ lại ngươi để làm gì nữa? Trong đoàn đội của ta không nuôi phế vật, càng hữu ích thì cơ hội sống sót càng lớn. Nói thêm, khi ta thật sự giết ngươi, nếu ngươi trưởng thành thì còn có sức phản kháng, mà không phải như bây giờ, ta chỉ cần tuỳ tiện động một đầu ngón tay đã có thể đâm chết ngươi rồi, cái chết của ngươi sẽ không có chút giá trị."

"Ngô Xương, người sống trên đời, sống chỉ là một hơi thở. Ngươi gia nhập chiến trường dị tỉnh, đủ để chứng minh ngươi là người ưu tú, chẳng lẽ ngươi thật sự cam tâm ở trên chiến trường tầm thường tạm bợ cả đời, cuối cùng lặng lẽ thuận theo tự nhiên mà chết đi sao?"
Bình Luận (0)
Comment