Chương 775: Long Bào
Chương 775: Long BàoChương 775: Long Bào
Không sai.
Đỗ Cách lại chọn để Lạc Sương đăng cơ vào lúc Sùng Minh quốc đang hỗn loạn.
Bây giờ dưới trướng Lạc Sương binh nhiều tướng mạnh, thậm chí còn có mấy chục tòa thành, cứ tiếp tục để mọi người gọi nàng là công chúa thì có vẻ danh không chính ngôn không thuận.
Theo như lời Đỗ Cách giải thích, việc đăng cơ xưng vương như một liều thuốc an thần đối với tất cả mọi người đi theo nàng.
Đương nhiên, đây chỉ là lời giải thích bề nổi.
Thực chất là Đỗ Cách muốn đạt được kỹ năng thứ hai của từ khóa trung thành và trào lưu ở cái thế giới không ổn định này.
Sắp phải quyết chiến với tất cả mọi người rồi, chỉ có hai kỹ năng thì sao đủ được? Ngay cả hai kẻ như Miêu Bất Khi và Cao Minh mà cũng đạt được kỹ năng thứ hai, hắn làm nhiều chuyện chấn động như vậy thì không lý nào lại không đạt được.
Nếu không đạt được kỹ năng thứ hai thì có thể chứng minh rằng hắn đã chọn sai hướng đi.
Mấu chốt nhất chính là có thể mang các kỹ năng của từ khóa thú hai ra ngoài, đến lúc kết thúc cũng không thể mang mỗi một kỹ năng ra ngoài chứ, như vậy thì thật là lỗ!
Vì thế.
Dù trời có sập xuống thì Lạc Sương cũng nhất định phải đăng cơ. ...
Quy trình đăng cơ được tiến hành từng bước một.
Sau khi hoàn thành tế trời.
Lạc Sương mặc long bào, chính thức ngồi lên long ở dưới sự hướng dẫn của Đỗ Cách và nhận lễ bái từ bách quan, phân chia rõ quân thần.
Lạc Sương ngồi nghiêm chỉnh trên long ở, nhìn xuống đám văn võ quần thần quỳ ở bên dưới mà cảm thấy như đang nằm mơ, trong lòng thổn thức không thôi.
Nàng liếc xéo Đỗ Cách đứng ở bên cạnh, sự cảm kích lộ rõ ở trên mặt.
Hắn làm được, hắn thật sự làm được, đây chính là sư phụ của mình đó, chỉ đứng ở đấy mà toàn thân tựa như tràn ngập thần thái vô tận.
Ngoài sư phụ ra, e là thiên hạ không còn nam nhân nào có thể lọt được vào mắt nàng.
Quần thần hoàn tất việc hành lễ sau khi Lạc Sương hô lên câu "các khanh bình thân".
Đỗ Cách tiến lên một bước, nghiêng mình đứng ở bên cạnh, hai tay giơ lên cao đánh vương tiên (2), nói:
"Bệ hạ, mời tiến lên một bước để lắng nghe răn dạy."
(2) Đánh vương tiên: một loại quyền lợi được vua trao cho đại thần, roi này có thể đánh hôn quân và gian thần, tương đương với Thượng Phương bảo kiếm thời Hán, Minh, Thanh.
Lạc Sương liếc nhìn Đỗ Cách một cái rồi đứng dậy, đối diện với Đỗ Cách rồi từ từ quỳ xuống.
Đỗ Cách đặt chiếc Đánh Vương Tiên ở trước mặt Lạc Sương, hỏi:
"Đây là vật gì?"
Lạc Sương đáp lại: "Đánh Vương Tiên."
Đỗ Cách lại hỏi:
"Dùng để làm gì?"
Lạc Sương trả lời:
"Trên đánh hôn quân, dưới đánh nịnh thần."
Đỗ Cách gật gù:
"Mời bệ hạ đưa tay ra."
Lạc Sương nghe lời đưa tay trái ra.
"Lạc Sương, bây giờ ngươi đã là hoàng đế, khởi đầu cho tiền lệ nữ tử làm vua. Hôm nay là ngày ngươi đăng cơ, sư phụ sẽ tiến hành lần giáo huấn cuối cùng với ngươi."
Đỗ Cách đặt Đánh Vương Tiên ở trên tay Lạc Sương, sắc mặt rất nghiêm túc.
"Mời sư phụ nói."
Lạc Sương cung kính đáp.
"Người làm vua phải có lòng chứa thiên hạ, hết mực khiêm tốn, phải biết lắng nghe lời hay của người khác, chịu đựng những thứ người thường không thể chịu đựng, bệ hạ có làm được không?"
Đỗ Cách hỏi.
"Được."
Lạc Sương trả lời.
Đùng!
Đánh Vương Tiên được giơ lên cao rồi lại nặng nề rơi vào lòng bàn tay Lạc Sương, Đỗ Cách nói:
"Lòng không trung thực."
"Bẩm đế sư, đệ tử làm được."
Lạc Sương cất cao giọng nói.
Đùng!
Lại một rơi nữa rơi xuống!
Đỗ Cách nói:
"Trong giọng điệu có sự tức giận, người làm vua không được để lộ vui giận, dù trời đất có sập xuống ngay trước mắt thì mặt cũng không biến sắc."
"Bấm đế sư, đệ tử làm được."
Giọng nói của Lạc Sương lập tức trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
"Đùng!"
Roi của Đỗ Cách hạ xuống lần nữa:
"Roi này không có lý do gì hết, vậy trong lòng ngươi có căm giận hay không?"
Lạc Sương sững sờ một lát rồi nói:
"Không có."
Đỗ Cách hỏi: "Vì sao?"
"Sư phụ dạy dỗ đệ tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa (3), một khi Đánh Vương Tiên hạ xuống có nghĩa là việc đệ tử làm có chỗ chưa chu đáo."
(3) Thiên kinh địa nghĩa: chuyện đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghỉ ngờ.
Lạc Sương nói:
"Đệ tử nên tự xem xét lại mình."
Đỗ Cách hài lòng gật đầu:
"Không sai, tấm lòng của ngươi đã vượt qua khảo nghiệm."
Hắn nhìn Lạc Sương, tiếp tục nói:
"Kẻ làm vua đứng trên trăm vạn người, thiên hạ lại chẳng có ai trói buộc được ngươi nên phải tự kiềm chế, nghiêm khắc với bản thân, có làm được không?"
"Được."
Lạc Sương nói.
Đùng!
Đánh Vương Tiên lại rơi vào lòng bàn tay Lạc Sương lần nữa.
Đỗ Cách hỏi:
"Làm như thế nào?"
"Bẩm sư phụ, khi vua của một nước thì đạo đức là sự trói buộc, lễ nghỉ là sự trói buộc, vạn dân cũng là sự trói buộc..."
Giọng nói của Lạc Sương vang vọng trong cung điện, đáp lại những câu hỏi gây khó dễ của Đỗ Cách một cách đâu ra đấy.