Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 746 - Chương 776: Uy Phong

Chương 776: Uy Phong Chương 776: Uy PhongChương 776: Uy Phong

Quần thần trong cung điện trố mắt ngoác miệng nhìn thầy dạy trò ở trước long Ở, mọi người đều không hiểu vì sao trước đây tân hoàng đăng cơ chưa từng có bước này?

Đánh hết roi này đến roi khác vào lòng bàn tay của hoàng đế ở ngay trước mặt quần thần là sao, ném uy nghiêm của quân vương đi đâu rồi?

Nếu là bình thường thì đã có đại thần nhảy ra phản đối từ lâu.

Nhưng bên trên là Đỗ Cách một mình dựng nên giang sơn cho Lạc Sương, dù cho hẳn lột sạch Lạc Sương ở trên cung điện rồi đánh mông nàng thì cũng không một ai đám nói cái gì.

Dẫu sao, có thể nói rằng gia nghiệp to lớn này do một mình hắn gầy dựng, dù chính hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì mọi người cũng không có ý kiến.

Mà hắn vẫn giữ vững tư tưởng ban đầu, giúp nữ tử Lạc Sương leo lên ngôi vị hoàng đế, trở thành tấm gương mẫu mực của mọi người, đổi lại bất cứ người nào ở đây cũng đều không làm được.

Hơn nữa, đám quần thần nhìn Đỗ Cách dạy dỗ đồ đệ mà trong lòng cũng rất xúc động.

Có quan viên Lễ bộ thậm chí còn suy xét xem có nên thêm bước này vào trong đại điển đgăn cơ ngày sau hay không.

Chắc chắn tân hoàng đăng cơ sẽ kiêu căng tự mãn, để hắn nhận lấy sự răn dạy quang minh chính đại trước khi lên làm vua thì cũng có thể đánh tan bớt sự kiêu ngạo của tân quân.

Trăm lợi không hại.

Đám người Cao Minh nhìn Đỗ Cách mà trong lòng tràn đầy sự hâm mộ, bất kể lúc nào Đỗ Cách cũng đều là người ngầu nhất.

Khi nào họ mới có thể uy phong ở trên chiến trường dị tỉnh giống như Đỗ Cách được!...

Trong đại điện, chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt dõi theo từng lần cây roi của Đỗ Cách đánh vào lòng bàn tay Lạc Sương, trong lòng càng xác định từ khóa của đế sư là giày vò.

Trải qua thời gian dài tiếp xúc với Thiên Ma như vậy, từ lâu nàng đã biết rõ nhất định phải có sự kiện lớn mới có thể giúp Thiên Ma thức tỉnh thần thông, Đỗ Cách đánh Lạc Sương vào lúc đăng cơ vốn là vì muốn thức tỉnh kỹ năng!

Ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Đỗ Cách sáng quắc, trong lòng sốt ruột đến mức trực tiếp dậm chân.

Đế sư à đế sư, chỉ đánh lòng bàn tay thì có ích lợi gì?

Dùng bảy chiếc xúc tua khổng lồ đi chứ!

Ở trên đại điển đăng cơ, âm thầm dùng bảy chiếc xúc tua khổng lồ đâm nàng, khiến nàng vừa thoải mái... Lại vừa khó chịu mà không dám hét lớn, đó mới là sự giày vò cùng cực chứ!

Sao ngươi lại nhân từ đánh lòng bàn tay của nàng chứ, thế thì bao giờ mới có thể thức tỉnh thần thông hả?

Tôn nghiêm của nữ hoàng có tình là gì đối với thần thông của ngươi, ngươi không thấy cả trái tim của Lạc Sương đều được đặt trên người ngươi sao, không thấy nàng có thể hi sinh bất cứ điều gì vì ngươi sao?

Rõ ràng có một cái đầu nhanh nhẹn, mà sao đến chuyện này lại không thông suốt hả?...

Chuyện mà Hoàng Phủ Nguyệt biết thì tất nhiên Lạc Sương cũng biết.

Vì thế.

Nàng cũng không mảy may oán hận đối với chuyện Đỗ Cách đánh lòng bàn tay nàng ở trên đại điển đăng cơ. Nàng đạt đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, Đỗ Cách cũng không dùng chân khí để đánh nàng, cho nên dù roi rơi vào lòng bàn tay thì chủ yếu cũng chỉ mang nghĩa tượng trưng, không đau đớn tí nào, lại càng không tạo nên vết thương øì.

Mọi thứ của nàng đều là sư phụ cho.

Chỉ cần sư phụ có thể thức tỉnh kỹ năng, nàng tình nguyện để sư phụ đánh tiếp.

Hơn nữa, kể từ sau khi biết được chuyện Đỗ Cách đã làm với Hoàng Phủ Nguyệt trong cuộc chiến ở Dương Giang ngày ấy, trong đầu Lạc Sương luôn vô thức đặt mình vào vai Hoàng Phủ Nguyệt.

Nhưng hình như Đỗ Cách thực sự muốn bồi dưỡng nàng thành nữ vương, nên xưa nay chưa bao giờ làm chuyện quá đáng với nàng.

Chuyện vượt giới hạn duy nhất cũng chỉ là đánh roi sau khi làm sai.

Sau đó.

Lạc Sương cố ý phạm sai lầm để Đỗ Cách đánh nàng, đó đã trở thành một sở thích nhỏ của nàng.

Nàng cực kỳ hưởng thụ quá trình này, đồng thời cũng cảm thấy rất thích thú.

Lạc Sương biết, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, không nên suy nghĩ lung tung.

Mà khi chiếc roi rơi xuống lòng bàn tay nàng lần nữa lại như mở một công tắc nào đó, khiến tư tưởng của nàng dần dần không bị khống chế, mà văn võ quần thần ở trong cung điện cũng như cách xa nàng, dường như trong đại điện chỉ còn lại hai người là nàng và sư phụ...

Ưml

Lạc Sương đỏ mặt khi roi hạ tiếp theo hạ xuống, đồng thời không nhịn được mà phát ra một âm thanh kỳ quái.

Đại điện yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Rất nhiều võ tướng thính tai đều trợn to hai mắt theo bản năng, nhìn về phía Đỗ Cách ở trên đài với ánh mắt khó mà tỉn nổi.

Tình huống gì đây?

Ngươi thật sự đang răn dạy tân hoàng, nói đạo làm vua với nàng sao?

Các ngươi biến đại điển đăng cơ thành cái gì đây?

Tới rồi!

Tới rồi!

Quả nhiên đã dùng tới bảy xúc tua khổng lồ, khá lắm đế sư!
Bình Luận (0)
Comment