Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 747 - Chương 777: Âm Thanh Kỳ Quái

Chương 777: Âm Thanh Kỳ Quái Chương 777: Âm Thanh Kỳ QuáiChương 777: Âm Thanh Kỳ Quái

Hoàng Phủ Nguyệt không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước bọt, tay nắm chặt nắm đấm, sắc mặt ửng hồng, nếu không phải đang ở trong cung điện thì nàng đã kích động đến mức kêu thành tiếng từ lâu.

Quốc sư nhìn hai người trước long ở mà lắc đầu đầy bất đắc dĩ, yêu tỉnh, quả nhiên là yêu tỉnh, hi vọng Đỗ Cách làm đúng theo quy trình thật là khó khăn, ta không thể chờ sau khi hoàn thành điển lễ rồi lại giày vò nữ vương hay sao?

Đỗ Cách đứng trước long ở trừng trừng nhìn bảng cá nhân ở trước mặt, cũng sững sờ ngay tại chỗ.

Vì để quan sát tình hình kỹ năng nên hắn vẫn luôn mở bảng cá nhân.

Vào lúc Lạc Sương không kìm lòng được mà phát ra âm thanh kỳ lạ từ lỗ mũi kia, bảng cá nhân vật phẩm diễn sinh đột nhiên hiện lên trên bảng cá nhân.

Huấn Giới Chỉ Đằng: Không thể gãy, sau khi bị cây ro này đánh trúng, đối phương sẽ vô thức không để ý đến hoàn cảnh xung quanh, trong mắt chỉ có hai người, ngoài ra còn bị thôi thúc tình dục bên trong cơ thể.

CMN chứ?

Tứ công chúa à, trong trường hợp nghiêm túc thế này, rõ ràng ngươi vẫn đang trả lời câu hỏi một cách đàng hoàng trịnh trọng.

Nhưng ngươi lại thốt ra âm thanh kỳ quái này là sao?

Bên trong đầu ngươi đang suy nghĩ nhưng thứ lung tung gì vậy?

Ngươi luyện chiêu làm hai việc cùng một lúc từ khi nào vậy?

Ngươi đang mặc long bào đấy, không phải đồng phục đâu!

Nhìn xem ngươi đã làm ra trò cười gì cho ta hả?

Ai dám tin rằng, vật phẩm diễn sinh ở trên đại điển đăng cơ lại có thuộc tính này?

Như này thì Huấn Giới Chỉ Đằng chẳng phải là roi SM rồi còn gì?

Đỗ Cách liếc nhìn miêu tả của vật phẩm diễn sinh lần nữa mà tâm trạng bỗng tỉnh táo lại, mặc dù Huấn Giới Chỉ Đằng có ít tác dụng phụ ngoài suy đoán của mọi người, nhưng lúc đánh người lại trực tiếp ngăn cách sự nhận biết của đối phương đối với thế giới bên ngoài, cũng xứng đáng là một thần khí.

Mặc dù Bùi Mã Nhi giỏi làm xáo trộn, nhưng trúng phải một roi này thì cũng chỉ đành đấu một đối một với mình.

Không.

Không chỉ như thế.

Khi bị thứ này đánh trúng, người bên ngoài cũng có thể đánh lén hắn.......

Đỗ Cách tỉnh bơ cất Đánh Vương Tiên đi, giả vờ như không nghe thấy âm thanh ngoài ý muốn kia của Lạc Sương, nói:

"Bệ hạ đứng lên đi, răn dạy chấm dứt ở đây. Kể từ hôm nay, ngươi là quân còn ta là thần, sư phụ sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của thần tử, cũng sẽ không bao giờ răn dạy ngươi nữa."

Sau khi đạt được vật phẩm diễn sinh, tất nhiên tiếp theo đến lượt kỹ năng của từ khóa trung thành.

Hơn nũa, Đánh Vương Tiên đã có thêm tác dụng quái lạ như thế, tiếp tục đánh Lạc Sương thì cũng không thích hợp.

Nếu đánh tiếp thì nàng thật sự không còn mặt mũi làm nữ hoàng nữa. Mặt Lạc Sương vốn đỏ đến mức như muốn chảy ra máu, vừa giận dữ mà lại xấu hổ muốn chết. Nhưng khi nàng bất ngờ nghe được câu nói kia thì cả người đều tỉnh táo lại. Nàng chợt trợn to hai mắt, hoảng hốt nói vội:

"Sư phụ, một ngày là sư phụ thì cả đời là sư phụ. Nếu không có sư phụ thì đã không có Lạc Sương của ngày hôm nay, vẫn còn rất nhiều chuyện không thể không có sư phụ dạy dỗ..."

Nàng cho rằng sự hớ hênh của mình khiến Đỗ Cách không thể thức tỉnh thần thông, nên vội vã cứu vãn lại.

Nàng chỉ lo từ đây Đỗ Cách không tiếp tục đánh nàng nữa, quay sang giày vò người khác để thức tỉnh kỹ năng, thế thì nàng và Đỗ Cách sẽ không còn sự ràng buộc nào nữa.

"Khụ!"

Đỗ Cách ho nhẹ một tiếng rồi vươn tay ra đỡ Lạc Sương dậy, lau nước mắt lăn dài từ đôi mắt nàng:

"Lạc Sương, làm đế quân nên có dáng vẻ của một đế quân, sau này ngươi phải quản lý một quốc gia, không thể tiếp tục bày ra dáng vẻ của một tiểu nữ tử."

"Sư phụ..."

Sự áy náy trào dâng trong đầu Lạc Sương, nước mắt nàng càng ngày càng tuôn rơi như mưa, nhưng đang ở trên điển lễ quan trọng như thế này, nên nàng không thể cãi lời của Đỗ Cách, thế là nàng đành vươn tay kéo lấy ống tay áo Đỗ Cách.

Đỗ Cách thầm vận chân khí, vung tay nàng ra rồi khom người hành lễ với nàng:

"Mời bệ hạ thượng vị."

Quốc sư liếc nhìn Lạc Sương hồn bay phách lạc, vừa hành lễ vừa cất cao giọng nói:

"Mời bệ hạ thượng vị."

Hắn nhất định phải ra mặt.

Việc Lạc Sương sát nhập hai nước đã là thế không thể ngăn, nàng nhất định phải làm nữ hoàng đệ nhất nghìn xưa, cứ tiếp tục để mặc họ làm liều thì sẽ thành một câu chuyện cười, mà hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

"Mời bệ hạ thượng vị."

Quần thần cùng nói.

Đỗ Cách nhỏ giọng nhắc nhở:

"Bệ hạ hãy đặt việc nước lên đầu, phải tiếp tục tiến hành thôi."

Lạc Sương hít sâu một hơi, liếc nhìn Đỗ Cách đầy áy náy rồi ung dung ngồi lên trên long Ở:

"Các khanh bình thân."

"Cảm ơn bệ hạ."

Chúng thần nói.

Đỗ Cách lại ôm quyền về phía Lạc Sương rồi lùi xuống bậc thang phía sau, đi tới bên cạnh quốc sư, đứng ở vị trí đầu của đám quần thần.
Bình Luận (0)
Comment