Chương 796: Mười Không Còn Một
Chương 796: Mười Không Còn MộtChương 796: Mười Không Còn Một
Nếu như bọn họ không kiếm được càng nhiều lợi ích ở trên người mình, khả năng cao chiến trường dị tỉnh tiếp theo sẽ phải sửa quy tắc...
"Nghĩ gì thế?"
Nam Hữu Long hỏi.
"Không có gì."
Đỗ Cách lắc đầu một cái:
"Đi thôi!"
Mọi người lên máy bay.
Các chiến sĩ sống sót sau tai ương đang mồm năm miệng mười thảo luận chuyện chiến trường dị tỉnh, chìm đắm trong vui sướng, dường như đã quên mất rằng chiến trường dị tỉnh nguy hiểm đến nhường nào.
Trong số những người quen biết Đỗ Cách, ngoài Phùng Trung, Vương Tam, Cao Minh, Phùng Cửu thì những người khác đều chết rồi, cũng không biết là chết lúc đoạt xác, hay là bị chiến sĩ dị tỉnh của các tỉnh cầu khác giết chết.
Nói cho cùng, chiến trường dị tỉnh vẫn là chiếc cối xay thịt mười không còn một (1).
(1) Mười không còn một: Số còn lại rất ít, mười phần thì không còn nổi một phần. ...
"Nam tham mưu, kết quả của mấy tổ thi đấu khác sao rồi?"
Đỗ Cách rót cho mình một ly rượu đỏ, nuốt ực một ngụm rồi hỏi.
"Tổ Bính kết thúc rồi, toàn quân bị diệt. Tổ Giáp và tổ Đỉnh còn đang thi đấu."
Nam Hữu Long nói.
Lúc nói ra kết quả này, vẻ mặt hắn không chút gợn sóng, tựa như đang tự thuật lại một việc nhỏ không quá quan trọng.
Chuyện này rất bình thường, Đỗ Cách liên tục giành được hai lần hạng nhất, lần này lại còn ẫm được tám trong mười vị trí đầu. Cho dù hai tổ còn lại đều rơi vào cảnh toàn quân bị diệt thì một năm sau Khải Nguyên tỉnh cũng không thiếu hụt tài nguyên.
Thắng làm vua thua làm giặc.
Khi vấn đề tài nguyên không còn uy hiếp đến sự sinh tồn của Khải Nguyên tỉnh, những người còn lại có thắng hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Đỗ Cách nhìn Nam Hữu Long mà cười cười, hỏi:
"Lần này ta lập công lao lớn như vậy, có thể mở tiếp trường mô phỏng để ta vui đùa một chút được không?"
"Đỗ ca, Đỗ gia, ngươi đừng làm khó ta."
Nam Hữu Long cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
"Lần trước ta từng nói với ngươi rồi, phải đến năm sau mới được phát tài nguyên mà ngươi thắng được. Tài nguyên dự trữ của tỉnh cầu không còn đủ để mở ra trường mô phỏng mới nữa. Trợ cấp cho dân chúng tầng dưới chót đã rơi xuống mức thấp nhất, nhờ tin tức tốt ngươi mang đến mà bọn họ mới gắng sức sống tiếp, không gây chuyện...
Hơn nữa, hiện tại ngay cả quy tắc của chiến trường dị tỉnh cũng thay đổi, ngươi đại sát tứ phương ở chiến trường dị tỉnh rồi, giờ lại vào trường mô phỏng thì có ý nghĩa gì chứ?"
Ài Đỗ Cách hít một hơi, tràn đầy thất vọng và hụt hãng.
Bất kể là ở trung tâm Khải Nguyên tỉnh, hay là ở chiến trường dị tỉnh thì hắn đều được hưởng thụ mức sống với đãi ngộ tốt nhất, rất nhiều lúc cũng sắp quên mất rằng Khải Nguyên tỉnh còn có một nhóm người đang sinh sống trong nước sôi lửa bỏng đấy!
Giải trí Phiếm Vũ Trụ chết tiệt!
"Đỗ Cách, ngươi lại giành được hạng nhất trong chiến trường dị tỉnh lần này, nói không chừng Giải trí Phiếm Vũ Trụ sẽ cho ngươi thi đấu thêm, nên người ở bên trên sẽ không mở tường mô phỏng mới để cho ngươi chơi đùa."
Nam Hữu Long nói:
"Một khi thi đấu thêm, trường mô phỏng bị ép bỏ dở thì tất cả tài nguyên đều bị lãng phí rồi."
"Ừm, không cần nói nữa. Chờ lúc này tài nguyên của chúng ta phong phú đến mức có thể mở trường mô phỏng để ta chơi đùa bất cứ lúc nào thì ta sẽ chơi."
Đỗ Cách cười cười tỏ vẻ không hề gì, hắn cũng có cảm giác tương tự, rằng Bạch Long sẽ không để cho hắn nghỉ ngơi quá lâu.
"Hi vọng sẽ có một ngày như vậy!"
Nam Hữu Long cười cười, hỏi:
"§au này chuẩn bị làm gì? Thư giãn, hay chuẩn bị làm vài việc gì đó?"
"Làm một vị quan đi!"
Đỗ Cách liếc Nam Hữu Long, nói:
"Nhưng không phải là một vị tham mưu trước khi chiến đấu."
"Ngươi muốn làm gì?"
Nam Hữu Long hỏi.
"Tuyên truyền?"
Đỗ Cách nói.
"Tuyên truyền?"
Nam Hữu Long sửng sốt:
"Tuyên truyền cái gì?"
"Trong chiến trường dị tỉnh lần này, từ khóa của ta là trung thành, nhưng trong quá trình thực hiện thì ta lại trải nghiệm được cảm giác thiên mệnh chỉ tử."
Đỗ Cách lại rót cho mình một ly rượu, nâng ở trước mắt rồi lắc nhẹ để rượu được oxi hóa đủ, lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ khoan thai, nhớ lại:
"Nam tham mưu, ngươi biết thiên mệnh chỉ tử đúng không! Đó chính là kiểu làm chuyện gì cũng như được thần linh giúp đỡ, làm thế nào cũng sẽ không sai, cho dù sai thì cũng sẽ có gặt hái. Gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa may, không thể không nói loại cảm giác kia thật sự rất tuyệt vời..."
"Chắc Không phải ngươi lại mang ra ngoài kỹ năng gì rồi chứ?"
Nam Hữu Long cắt ngang.
"Trên Làm Dưới Theo."
Đỗ Cách cười hì hì khi nghe thấy Nam Hữu Long tìm cớ hộ mình, vẻ mặt vờ như bị hắn nhìn thấu:
"Người không bằng ta sẽ vô thức mô phỏng theo lời nói của ta." Vẻ mặt của Nam Hữu Long có chút quái lạ: "Vì thế, ngươi làm bộ trưởng bộ tuyên truyền là vì muốn có càng nhiều người mô phỏng theo ngươi?"