Chương 807: Chuyện Đã Qua
Chương 807: Chuyện Đã QuaChương 807: Chuyện Đã Qua
"§imon, chờ ngươi trải qua nhiều chuyện hơn nữa sẽ hiểu được, thế giới rộng lớn, không thiếu gì cái lạ."
Đỗ Cách mỉm cười, tiếp tục nói:
"Bình thường, cả một đời người chỉ có thể thức tỉnh Võ Hồn một lần, nhưng cũng có một số người lại thức tỉnh Võ Hồn hai lần. Cũng có người chỉ cần một lần đã thức tỉnh hai Vũ Hồn. So với bọn họ, ta thức tỉnh thất bại, còn giữ lại một nửa Võ Hồn xem thứ rất giống phế vật."
"Thì ra trên đời còn có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy sao?"
Simon tặc lưỡi, không dám tin nói.
"Vận mệnh của một người không cố định, bất luận là dân thường hay quý tộc thì đều có tiềm lực vô hạn. §imon, đừng để ngục giam nhỏ bé này giam cầm bước chân của ngươi, cố gắng thử đi ra ngoài xem, ngươi sẽ phát hiện, cuộc sống rất tuyệt vời, trời đất rất bao la."
Đỗ Cách nhìn Simon và truyền cảm hứng:
"Tâm lớn bao nhiêu thì sân khấu sẽ lớn bấy nhiêu. Có lẽ một ngày nào đó ngươi cũng có thể trở thành một quý tộc."
Simon cười nói:
"Holly tiên sinh, ta và ngươi không giống nhau."
"Đi qua mấy chục đời người, ai mà biết người nào sẽ là quý tộc, người nào sẽ là dân thường chứ?"
Đỗ Cách buồn bã mỉm cười, nói:
"Không nói những chuyện này nữa, vô duyên vô cơ lại tăng thêm phiền não cho ngươi, hay là tiếp tục kể chuyện cũ của ta đi!"
"Mời ngài nói."
Simon càng tôn trọng Đỗ Cách, càng lúc càng dùng nhiều lời tôn trọng hơn.
"Võ Hồn của ta là loại Võ Hồn dự đoán, đây là Võ Hồn rất cường đại, có thể dự đoán trước nguy hiểm, trong chiến đấu có thể dự đoán hành động của đối thủ, chỉ cần thuần thục thì nhất định sẽ trở thành Võ Thánh. Chỉ cần ta thức tỉnh Võ Hồn, đó sẽ là vinh quang của cả gia tộc Araus, chỉ đáng tiếc, có người không muốn Võ Hồn như vậy sinh ra..."
Tuy là Đỗ Cách đang nhìn Simon, nhưng ánh mắt lại lướt qua hắn, nhìn về phía hành lang tĩnh mịch sau lưng hắn, dường như rơi vào trong hồi ức, nhưng rất nhanh, Đỗ Cách lại lắc lắc đầu, cười khổ nói:
"Chuyện đã qua rồi, nói những chuyện này làm gì nhỉ."
Simon lại mở to hai mắt:
"Holly tiên sinh, ngài thức tỉnh Võ Hồn thất bại cũng là do có người cố ý gây ra ư."
"Có lẽ là vậy!"
Đỗ Cách lắc đầu, từ chối cho ý kiến, đặt bản thân vào khuôn mẫu nhân vật chính:
"Dù sao ta cũng phải chết thôi, cứ để cho chuyện quá khứ tan biến như mây khói đi!"
"Nhưng..."
Simon vẫn muốn nói gì đó nhưng lại bị Đỗ Cách cắt ngang.
"§imon, sau khi Võ Hồn của ta thức tỉnh thất bại, ta không còn cách nào dự đoán nguy hiểm nữa, nhưng lại bất ngờ thức tỉnh một năng lực mới." Đỗ Cách nói.
"Năng lực gì?"
"Ta có thể thấy những nguy hiểm mà người khác sắp phải đối mặt."
Đỗ Cách nói.
"Holly tiên sinh, ta không hiểu ý của ngài."
Simon nhíu mày.
"Một tháng trước, tất cả mọi người đều biết, ta phóng ngựa đạp gãy chân một nông dân trên đường cái, nhưng không ai biết, nếu lúc ấy ta không đạp gãy chân của người nông dân đó, hắn sẽ chết đuối một ngày sau đó, bởi vì đi xuống sông bắt cá mà chết đuối."
Đỗ Cách nhớ lại ký ức của Holly, tạo ra thiết lập mới của riêng mình:
"Mười ngày trước, tất cả mọi người thấy ta sử dụng roi ngựa để quất vào mặt của một nữ tử. Nhưng không ai biết, nếu lúc ấy ta không quất vào mặt nàng, nàng tiếp tục đi dọc theo con đường phía trước thì sẽ bị một chậu hoa rơi từ trên lầu xuống, đập vỡ đầu..."
"Cho nên, ngươi bắt nạt những người đó là vì cứu bọn họ?"
Simon ngạc nhiên hỏi.
"Đúng."
Đỗ Cách gật đầu.
"Tại sao ngươi không nói thẳng những nguy hiểm đó cho bọn họ biết?"
Simon nhíu mày nói:
"Chuyện này cũng có thể thay đổi vận mệnh của bọn họ ư!"
"Nếu ta nói cho ngươi biết, ngày mai ngươi sẽ bị sặc nước mà chết, ngươi có tin không?"
Đỗ Cách cười hỏi.
Simon suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu:
"Ta sẽ nghĩ rằng ngươi là thằng điên."
"Đúng vậy, trước khi tai nạn xảy ra thì sẽ không có ai tin cả."
Đỗ Cách lắc đầu:
"Hơn nữa, Simon à, vận mệnh rất thần kỳ, mặc dù có người thật sự nghe và tin vào lời tiên đoán của ta, tránh khỏi tai nạn, nhưng ngay sau đó sẽ có tai nạn lớn hơn đang chờ họ. Sau khi thức tỉnh Võ Hồn thất bại, ta phát hiện ra năng lực đặc biệt của mình.
Ngày hôm nọ, ta tiên đoán được người làm vườn trong nhà của ta sẽ bị cái kéo tỉa cây đâm mù mắt, sau đó ta nói với hắn và hắn cũng đã thoát khỏi tai nạn kia. Nhưng ngày hôm sau, có một con ngựa bị hoảng sợ mà đã đụng phải nông cụ làm cho nó lăn vào bờ tường, một thanh xiên phân đã cắm thẳng vào cổ họng hắn, tai nạn thứ hai ta lại không đoán được..."
Ừng ực!
Simon nuốt một ngụm nước bọt:
"Vì vậy, tránh thoát tai nạn đã định sẵn trước thời hạn sẽ gây ra một tai nạn lớn hơn ư?"
"Đúng, Thần Tai Nạn không cho phép có người ngang ngược làm trái quyết định của hắn, ngươi có thể coi đây là sự trả thù của Thần Tai Nạn."
Đỗ Cách gật gật đầu:
"Nhưng, để cho người những vốn sẽ gặp tai nạn lớn hơn phải nhận lấy một số tai nạn nho nhỏ trước thời hạn, ngược lại sẽ giúp bọn họ tránh thoát những tai họa trí mạng kia."