Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 778 - Chương 808: Ta Tin Ngươi

Chương 808: Ta Tin Ngươi Chương 808: Ta Tin NgươiChương 808: Ta Tin Ngươi

"Cho nên, ngươi mới cố ý đi bắt nạt những dân thường kia?"

Simon mở to mắt và hỏi.

"Đúng."

Đỗ Cách gật đầu lần nữa.

"Vậy tại sao sau đó ngươi không nói cho bọn họ biết?"

Simon hỏi.

"Ai sẽ tin chứ?”

Đỗ Cách cười khổ, hỏi ngược lại.

Simon á khẩu, không trả lời được.

"§ẽ không ai tin đâu, bọn họ chỉ nghĩ là ta đang tìm qua loa một cái cớ để bào chữa cho tội lỗi của mình thôi."

Đỗ Cách nói:

"Quan trọng nhất chính là, không ai lại tin tưởng một quý tộc sẽ thật lòng trợ giúp một dân thường. Nếu truyền ra ngoài sẽ bị tất cả mọi người cười nhạo, cho nên, ta tình nguyện gánh vác một thanh danh ăn chơi trác táng..."

"Tại sao người ta lại cười nhạo ngươi? Rõ ràng là ngươi đang làm việc tốt mà."

Simon tức giận nói.

"Ngươi cho rằng trong mắt quý tộc, dân thường là cái gì?"

Đỗ Cách hỏi ngược lại.

Simon lại im lặng.

"Chỉ cần không thẹn với lương tâm, lại có thể cứu giúp càng nhiều người, để cho bọn họ hiểu lầm cũng không sao."

Đỗ Cách mỉm cười, nói:

"Cha ta là Tử Tước, có khả năng bảo vệ ta. Hơn nữa, khi ta trở thành một tên ngang ngược ăn chơi trác táng thì sẽ không có ai hãm hại ta nữa..."

"Thế giới này thật không công bằng."

Simon siết chặt nắm đấm, tức giận nói, lúc này, hắn đã quên mất mục đích ban đầu của mình khi ở lại là nghe chuyện xấu ướt át của Sima Lynch.

"Ngươi có tin những gì ta nói không?"

Đỗ Cách hỏi.

"Ta tin ngươi."

Simon nhìn Đỗ Cách, nghiêm túc gật đầu:

"Ngày mai ngươi sẽ phải chấp hành án tử hình rồi, không có lý do gì phải lừa gạt ta. Holly tiên sinh, mặc dù ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng trong ngục giam này, ta đã từng gặp qua rất nhiều tên tội phạm cực kỳ hung ác. Không có một tên tội phạm nào có được ánh mắt bình tĩnh như ngươi, ánh mắt không lừa được người khác, một người trong lòng có ác ý thì dù có ngụy trang thế nào cũng không thể giả bộ thành một người tốt được."

Thuộc tính trong cơ thể đang dần dần tăng lên, không biết là do chính trực mang đến hay là phân liệt mang đến. Nhưng bởi vì thuộc tính tăng lên, thần thức của Đỗ Cách cũng dần dần lan rộng, hắn dần dần có thể cảm giác được tình cảnh xung quanh ngục giam.

Quả nhiên.

Có thuộc tính của người nào đó mới có thể tăng lên.

Đỗ Cách nhìn Simon, nghiêm túc gật đầu:

"Cảm ơn ngươi, Simon, ta rất vui vì trước khi ta chết đã có một người có thể hiểu được ta, những năm nay ta sống quá khổ sở rồi, có lẽ cái chết đối với ta là một sự giải thoát!"....

"Còn Sima Lynch thì sao?"

Một giọng nói thô lỗ từ phòng giam bên cạnh truyền tới:

"Holly, ta không tin trên đời này có ánh mắt thuần khiết gì đó, càng không tin quý tộc sẽ có lương tâm, trừ phi ngươi nói cho ta biết chuyện xấu của Sima Lynch."

"Ryan, câm miệng."

Cảm thấy chuyên môn của mình bị nghỉ ngờ, Simon tức giận quát mắng.

"Cũng chỉ có một tên ngu xuẩn như ngươi mới có thể tin tưởng chuyện xưa hắn bịa ra."

Ryan chế giễu:

"Đồ ngu xuẩn, ngươi không nhìn ra là hắn đang lấy ngươi làm trò tiêu khiển sao? Loại Võ Hồn dự đoán hoàn toàn không có tác dụng như hắn nói, hơn nữa, ta chưa từng nghe nói có thể thức tỉnh nửa Võ Hồn..."

Ánh mắt nghỉ ngờ của Simon nhìn về phía Đỗ Cách.

Đỗ Cách mỉm cười:

"Ryan, ngươi có thể thử di chuyển sang bên cạnh nửa bước."

"Dựa vào cái gì mà ta phải nghe lời ngươi."

Ryan nói.

Nhưng còn chưa dứt lời.

Bốp!

Ryan ngạc nhiên kêu lên:

"Cái gì vậy?"

"Ryan, nếu vừa rồi ngươi nghe ta thì tấm tường bị tróc ra kia sẽ không rơi trúng đầu ngươi."

Đỗ Cách mỉm cười, tiếp tục nói.

Dính ánh sáng của §imon, thần thức của hắn đã bao trùm đến mấy gian ngục giam xung quanh nên biết rất rõ cách bài trí trong ngục giam.

Trên vách tường phòng giam lạnh lẽo ẩm ướt đọng lại không ít giọt nước, với năng lực khống chế nước hiện tại của Đỗ Cách, việc khống chế những giọt nước này làm cho một mảng tường kia rơi xuống thật sự quá dễ dàng.

Ryan đột nhiên không nói gì nữa.

Simon tò mò đi qua, nhìn lướt qua phòng giam của Ryan, lúc ấy con mắt lập tức trừng lớm.

Đầu của Ryan và nửa bên vai hắn phủ đầy một mảng bụi đất, vách tường trên đỉnh đầu hắn trùng hợp bị tróc ra.

Việc bong tróc bức tường trong tù là chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng chính xác thì không bình thường khi bị Đỗ Cách nói. Ngay lúc này.

Bản thân Ryan đang ngẩn người nhìn lớp tường bong tróc trên đỉnh đầu, hiển nhiên cũng bị năng lực dự đoán của Đỗ Cách làm cho kinh hãi.

"Bây giờ các ngươi đã tin chưa!"

Một trò đùa ác nho nhỏ đã chứng minh lời mình nói không sai, nhưng thuộc tính chính trực lại lặng lẽ hạ thấp xuống một phần, chỉ là Đỗ Cách vẫn rất hài lòng với kiệt tác của mình nên không thèm để ý một chút tổn thất nho nhỏ này.

"Holly tiên sinh, ngài quả nhiên có thể dự đoán nguy hiểm."

Simon trở lại, nhìn về phía Đỗ Cách với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Những chuyện vừa rồi không gọi là nguy hiểm, bình thường ta cũng không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt như thế."
Bình Luận (0)
Comment