Chương 810: Đều Là Anh Hùng
Chương 810: Đều Là Anh HùngChương 810: Đều Là Anh Hùng
Lúc này.
Simon đứng một hồi lâu không nói gì, dường như hạ quyết tâm, hắn bỗng nhiên lấy chìa khóa từ bên hông ra, đi mở cửa phòng giam của Đỗ Cách:
"Holly tiên sinh, ngài không nên chết ở chỗ này, ta muốn thả ngài đi..."
"Tốt lắm, Simon."
Ryan nói:
"Ta kính ngươi là anh hùng."
"§imon, ngươi không cần phải làm vậy."
Cách cánh cửa phòng giam, Đỗ Cách giữ lại bàn tay đang mở khóa của Simon.
"Tại sao?"
Simon nói:
"Bây giờ là nửa đêm, lát nữa ta giúp ngươi dẫn cai ngục khác tới đây, sẽ không ai biết ngươi đi rồi đâu."
"Nếu ta muốn đi thì tòa ngục giam này cũng không ngăn được ta."
Đỗ Cách mỉm cười, buông tay Simon ra, hai tay giữ chặt cửa phòng giam, hơi dùng sức.
Trong tiếng kẽo kẹt khiến người ta rợn người, thanh sắt trên cánh cửa phòng giam lại bị hắn giật ra.
"Chuyện này..."
Simon trợn mắt há hốc mồm.
"Hiểu chưa?"
Cái lỗ lớn đến mức người Đỗ Cách cũng có thể chui ra khỏi, nhìn Simon đối diện và nói:
"Thức tỉnh nửa Võ Hồn cũng là đã thức tỉnh. Mặc dù nhìn ta có vẻ là một người bình thường, nhưng thực ra, dưới ảnh hưởng của Võ Hồn, sức lực của ta rất lớn. Phòng giam căn bản không ngăn được ta..."
"Tại sao ngươi không đi?"
Simon nuốt nước bọt, ngơ ngác hỏi:
"Rõ ràng ngươi là tội phạm tử hình."
"Ta đi rồi thì các ngươi làm sao bây giờ?"
Đỗ Cách nhìn Simon, tiếp tục đánh vào sự chính trực của bản thân:
"Tất cả các người đều sẽ bị Đại công tước Lynch hỏi tội, lương tâm của ta không cho phép ta rời đi."
Nói xong.
Hắn lại xoay thanh sắt về chỗ cũ, nhưng có lẽ do tay nghề làm đồ sắt không đạt tiêu chuẩn nên thanh sắt đã gãy rời khi khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Sau đó.
Đỗ Cách lại tăng thêm vài phần thuộc tính.
Simon nhìn Đỗ Cách, trái tim tựa như bị cái gì đó chặn lại, một hồi lâu cũng nói không nên lời, nếu lúc trước, hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ thì bây giờ hắn đã hoàn toàn tin tưởng Đỗ Cách là người tốt, Đỗ Cách sẽ mãi mãi suy nghĩ cho người khác.
"Ngu xuẩn!"
Tiếng mắng của Ryan lại từ bên cạnh truyền tới, còn kèm theo vài phần nóng nảy:
"Trên đời này làm sao có thể có một người ngu xuẩn như ngươi chứ?"
"Ta đắc tội với Đại công tước Lynch, đắc tội Hoàng tử Nelson, đắc tội rất nhiều vương công quý tộc ngưỡng mộ Sima Lynch, dù ta trốn khỏi ngục giam thì có thể đi đâu đây?"
Đỗ Cách thở dài nói:
"Đích thật là ta chạy trốn rất dễ dàng, nhưng cha ta, tộc nhân của ta cũng sẽ bị ta liên lụy thôi!".......
Lại một đợt im lặng.
Đỗ Cách ngồi khoanh chân đối diện với Simon.
Sống lưng của hắn ưỡn thẳng tắp.
Cũng may thế giới này không có thơ ca, nếu không hắn không thể thiếu nói hai câu "người sống trên đời có ai không chết, đi hay ở thì đều là anh hùng".
Nhưng người bên cạnh đột nhiên không khuyên hắn nữa, ngược lại khiến Đỗ Cách hơi thất vọng.
Đám man di này hoàn toàn không hiểu lễ nghỉ tam từ tam nhượng!
Nói không chừng còn phải hướng dẫn bọn họ một phen.
Đỗ Cách thở dài, quay đầu, nhìn bầu trời đầy sao qua cửa sổ nhỏ của ngục giam, nhỏ giọng nói:
"Người nhà bị ta liên lụy, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì bọn họ. Nếu kiếp này ta có lỗi với người nào thì cũng chỉ có cha ta và tộc nhân của ta, bọn họ phải gánh chịu bao nhiêu tiếng xấu vì ta, bây giờ lại bị lưu đày..."
"Ta không thẹn với lòng, không thẹn với người được ta cứu giúp, nhưng ta thẹn với bọn họ! Nếu có thể nói một tiếng xin lỗi với bọn họ trước khi chết, ta thật sự không còn øì tiếc nuối. Simon, ngươi là người có lý tưởng, nếu có một ngày ngươi chán ghét cuộc sống của cai ngục rồi thì ra ngoài du lịch, may mắn gặp được cha ta thì hãy chuyển lời xin lỗi g1úp ta."
Simon nhìn Đỗ Cách, im lặng chốc lát, nói:
"Ta sẽ thực hiện mong muốn của ngươi."
Không thông suốt mà!
"Cảm ơn."
Đỗ Cách lại thở dài lần nữa rồi nhắm mắt:
"Giải thoát rồi, sẽ không cần thấy thế giới dơ bẩn này nữa rồi."
"Tại sao ngươi không đích thân đến nói xin lỗi với cha của ngươi chứ!"
Tiếng nói của Ryan truyền tới kèm theo sự tức giận, giống như đang hận Đỗ Cách không có chí tiến thủ.
"Ryan, ta đã từng nói lý do rồi."
Đỗ Cách nói.
"Ngươi căn bản chỉ đang trốn tránh."
Ryan nói:
"Rõ ràng ngươi có năng lực đi cứu vớt thế giới dơ bẩn này, nhưng ngươi lại lựa chọn trốn tránh khiến cho những kẻ cặn bã và heo lợn kia tiếp tục hoành hành ngang ngược trên thế giới, tạo nhiều tai nạn hơn cho thế giới này. Đây chính là không hổ thẹn với lòng của ngươi sao? Đồ hèn nhát."
Đỗ Cách rơi vào im lặng, trong lòng lặng lẽ khen ngợi Ryan, không hổ là người thức tỉnh Võ Hồn, đúng là khác với những người tầm thường kia, nói hai câu, thêm hai câu nữa ta sẽ đi xuống theo bậc thang.
"Không còn gì để nói nữa à?"
Ryan lạnh lùng cười:
"Vừa rồi ngươi nói với Simon, đừng để ngục giam này trói buộc bước chân của hắn, nhưng còn ngươi thì sao?"
"Ta bị chính tư tưởng của mình trói buộc."
Đỗ Cách nỉ non, lau mồ hôi không hề tồn tại trên trán, tự đưa ra đáp án, hắn ngẩn người tại chỗ:
"Ta sai rồi sao?"