Chương 811: Ngươi Bằng Lòng Đi Theo Ta Không?
Chương 811: Ngươi Bằng Lòng Đi Theo Ta Không?Chương 811: Ngươi Bằng Lòng Đi Theo Ta Không?
"Đúng vậy, ngươi sai rồi, ngươi chính là đồ hèn nhát..."
Ryan nói.
"§ai rồi sao?"
Đỗ Cách bỗng nhiên chấn động, ngắt lời Ryan, đôi mắt của hắn vô hồn, giống như đã rơi vào trong chiến đấu tư tưởng kịch liệt, sau đó, hắn đau khổ ôm lấy đầu:
"Ta sai rồi sao? Ta sai rồi sao? Ta sai rồi sao?"
"Holly tiên sinh, ngươi không sao chứ!"
Simon quan tâm tiến lên một bước, lại móc chìa khóa ra mở cửa ngục giam ra.
Đúng lúc chìa khóa của hắn vừa cắm vào lỗ khóa, Đỗ Cách bỗng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của hắn tràn đầy tơ máu, nhưng giờ phút này lại lấp lánh tỏa sáng, hắn đứng dậy:
"Đúng vậy, ta sai rồi, ông trời để ta thức tỉnh Võ Hồn như vậy, ta không nên trốn tránh. Ta không nên gửi gắm hy vọng hòa bình thế giới lên người của người khác, bọn họ vì lợi ích của bản thân, có thể xử oan một mình ta, thì cũng có thể dùng thủ đoạn như vậy ở trên người người khác..."
Simon sửng sốt.
"Một người dũng cảm thật sự không nên chỉ dũng cảm ở lời nói, còn nên đối mặt với nội tâm của chính mình."
Tiếng nói của Đỗ Cách càng ngày càng to, vừa giống thuyết phục bản thân, vừa giống thuyết phục người khác:
"Ta sai rồi, dù ta hy sinh bản thân, cứu vớt người khác, cũng chẳng qua là đi vào một con đường chật hẹp, sự hy sinh của ta chỉ là đang cảm động chính mình. Ta nên đứng ra, lấy mình làm gương, trở thành tấm gương của người khác, vậy mới có thể khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn. Ta phải dùng thực lực của ta phá vỡ sự bất công của thế giới này, đánh nát bóng tối trên đời này, chứ không phải gửi hy vọng bọn họ tự mình giác ngộ..."
Sự nhiệt tình ở sâu trong nội tâm của Simon giống như đã bị khơi dậy, hắn đứng ở đó nhìn Đỗ Cách, như có điều suy nghĩ.
"Ta chết rồi, thì sẽ không còn ai có thể đứng ra lúc người khác gặp tai nạn nữa."
Đỗ Cách siết chặt nắm đấm:
"Sống, ta phải sống, mới có thể cứu vớt nhiều người hơn."
Cả ngục giam lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng nói của Đỗ Cách đang vang vọng.
Hít sâu một hơi, cả người Đỗ Cách đã bình tĩnh lại từ trạng thái điên cuồng, hắn quay về phía phòng giam của Ryan, trịnh trọng hành một lễ tiết quý tộc đối với hắn:
"Ryan tiên sinh, cảm ơn ngươi đã đánh thức ta."
"Ngài là một trí giả chân chính, so với ngài, ta còn kém quá xa. Bắt đầu từ hôm nay, ngài chính là người thầy một câu nói của ta, lời chỉ bảo của ngài ta sẽ luôn khắc ghi trong lòng của ta, đôn thúc ta dũng cảm tiến về phía trước, làm một người chính trực thật sự, sống sót chứ không phải trốn tránh."
"Ngài nói đúng, chết là trốn tránh, là hành vi của kẻ hèn nhát. Sống sót, dũng cảm đối mặt với tất cả khó khăn, đây mới là dũng giả thật sự. Dù muôn vàn khó khăn, dù đối địch với cả thế giới, ta cũng phải sống sót..." Ryan ngây người, hắn mờ mịt nhìn bức tường loang lổ của phòng giam. Ta có nói nhiều như vậy sao? Ta chỉ là hận hắn không có chí tiến thủ, hận hắn có cơ hội chạy trốn lại không chạy trốn thôi!
"§imon tiên sinh, có thể phải làm liên lụy tới ngươi rồi."
Đỗ Cách nhìn Simon, mặt hiện ra vẻ áy náy:
"Lời của Ryan tiên sinh đã điểm tỉnh ta, khiến ta hiểu ra rất nhiều đạo lý, ta nhất định phải sống sót, tỏa sáng tỏa nhiệt vì thế giới này, thế giới này cần ta..."
"Holly tiên sinh, ta vốn chỉ là muốn thả ngươi rời đi."
Simon lúng túng nói.
"Ngươi bằng lòng đi theo ta không?"
Đỗ Cách nhìn Simon, đột nhiên hỏi.
"Tạ."
Simon ngẩn người.
"Quả thật ta có thể dựa vào bản thân để rời đi, trước khi rời đi, ta thậm chí có thể đánh ngất ngươi, giúp ngươi thoát tội."
Đỗ Cách nói:
"Nhưng Ryan tiên sinh nói đúng, ta không thể gửi gắm vận mệnh và hy vọng lên người người khác."
"Dù sao ta cũng là trọng phạm của đế quốc, dù ta lợi dụng bạo lực thoát ra khỏi ngục giam thì ngươi vẫn có thể bị Đại công tước Lynch giận cá chém thớt, rất có thể sẽ thất nghiệp, thậm chí là đánh mất tính mạng của mình, ta không thể làm như vậy..."
Hắn dừng một lát, nhìn §imon hoang mang rồi nói tiếp:
"Cho nên, đi theo ta, rời đi cùng ta là lựa chọn tốt nhất..."
"Holly tiên sinh, ta..."
Đầu óc Simon quay cuồng, trong chốc lát lại không biết nên đồng ý hay là không đồng ý.
"§imon tiên sinh, ngươi chịu lắng nghe một người sắp chết, còn là cảm nghĩ trước khi chết của kẻ cặn bã mọi người đều biết, thậm chí chịu giúp ta chuyển lời cho phụ thân của ta, đủ để chứng minh ngươi là người lòng dạ lương thiện, chính trực giống ta."
Đỗ Cách cười, nói tiếp:
"Cho nên ngươi có thể nghe theo lựa chọn trong nội tâm của ngươi, dù ngươi đưa ra quyết định thế nào, ta đều sẽ ủng hộ ngươi. Dù ngươi nói với ta, ngươi vẫn muốn ở lại đây làm một cai ngục, hơn nữa không muốn ta rời đi, ta cũng có thể ở lại ngục giam này vì ngươi. Sau đó, chờ ngày mai lúc ở pháp trường, rồi nghĩ cách rời đi, như vậy ngươi sẽ không có bất cứ gánh nặng nào nữa."