Chương 849: Trong Mắt Thần Linh
Chương 849: Trong Mắt Thần LinhChương 849: Trong Mắt Thần Linh
Đối với đám quý tộc này, bảo họ từ bỏ lãnh địa của mình còn khó chịu hơn giết họ. Dù họ có bỏ trốn, trừ phi họ mai danh ẩn tích, từ giờ không xuất hiện nữa, bằng không chỉ cần họ ló đầu ra thì Kiếm Trừng Phạt của ta sẽ rơi trên cổ họ."
Đỗ Cách bỗng rút thanh bội kiếm của mình ra, giơ lên thật cao:
"Thanh kiếm này chính là thanh Kiếm Xét Xử treo ở trên đầu người có tội ác, một khi ai đó làm trái thì nhất định sẽ chết ở dưới thanh kiếm này, dẫu xa cũng sẽ bị trừng phạt."
Không sai.
Sau khi có được kỹ năng lên cấp, Đỗ Cách lại chuẩn bị tạo ra vật phẩm diễn sinh.
Vật phẩm diễn sinh chắc chắn phải có ý nghĩa đặc biệt, như vậy đám quý tộc này và bất kì ai phạm tội đề sẽ tạo nên hàm nghĩa đặc biệt cho thanh kiếm này sau khi bị nó giết chết.
Bản chất của con người vừa ích kỷ lại ngu ngốc.
Đỗ Cách tin chắc rằng nhất định sẽ có người không có não mà phản bội hắn, cuối cùng sẽ bị kiếm của hắn xét XỬ. ......
Cuối cùng.
Dân chúng lựa chọn tin tưởng Đỗ Cách.
Không ai muốn trải qua chiến tranh, tuy họ căm hận quý tộc nhưng cũng thừa nhận năng lực của quý tộc.
Các quý tộc mang tội ở trên đài cũng đều thở phào nhẹ nhõm, họ cũng ngày càng kính phục thủ đoạn lật tay thành mây trở tay thành mưa của Holly.
Sau khi trải qua một hồi thị uy và diễn thuyết, danh vọng của hắn đối với đám dân quê này đã như mặt trời ban trưa, không ai có thể lay động.
Nhưng như này thì có ích lợi gì?
Chỉ cần Đỗ Cách còn muốn lợi dụng họ, cuối cùng đám bình dân này vẫn phải trở về dưới sự khống chế của bọn hắn thôi...
Cuối cùng thế giới này vẫn nằm trong tay họ!
Cao thượng, chính trực...
Đơn giản chỉ là thủ đoạn để Holly xưng vương mà thôi.
Chẳng qua, sự thay đổi thất thường của Đỗ Cách vẫn khiến lòng họ khủng hoảng, đã có rất nhiều người âm thầm tính toán xem làm thế nào để hạ được tên Holly khiến họ khó xử này.
Võ giả mười sao thôi mà, cũng đâu phải thần linh chân chính!
Không phải thần linh thì có thể bị chết chết......
"Holly vương, vừa nãy ngươi có nhắc đến phát triển, ngươi định để chúng ta phát triển như thế nào?"
Trong đám người, có kẻ thông minh nắm bắt được một điểm quan trọng khác trong lời của Đỗ Cách.
"Ta sẽ truyền dạy tri thức cho các ngươi, thành lập học viện thuộc bề bình dân, dạy các ngươi cách khai phá võ hồn của mình, để trở thành hài tử Ma Pháp Sư có thiên phú ma pháp."
Đỗ Cách liếc mắt khen ngợi hắn:
"Khi nhánh lực lượng vũ trang thuộc về dân thường phát triển, các ngươi mới thật sự có thể giữ gìn lợi ích của mình. Dù sau này thật sự xảy ra chiến tranh thì các ngươi cũng có thể bảo vệ người nhà của mình, bảo vệ lãnh thổ của mình."
"Holly vương, đại đa số chúng ta chỉ có võ hồn một sao hoặc hai sao, dù phát triển thì cũng không thể thắng được những quý tộc kia."
Có người ủ rũ nói.
"Nếu ta nói cho các ngươi biết rằng, võ hồn không phân chia đẳng cấp ở trong mắt thần linh thì không biết các ngươi có tin không?"
Đỗ Cách cười nói.
Âm!
Sức ảnh hưởng mà câu nói này gây ra còn chấn động hơn lúc nãy Đỗ Cách thẩm tra quý tộc.
Ngay cả các quý tộc ở trên đài cũng thay đổi sắc mặt, trong số họ có người kế thừa tước vị của gia tộc, dù có quyền thế nhưng cũng chưa chắc đã thức tỉnh được võ hồn đẳng cấp cao. ...
"Sao có thể được, mấy ngàn năm nay, ai cũng biết võ hồn có phân chia cấp sao, cấp sao càng lớn thì võ hồn càng dễ phát triển."
"Đúng đấy! Dù sao một cây cỏ nhỏ cũng không thể trở thành đối thú của khổng tước."
"Một cục đá cứng cũng không thể đánh thắng được hổ đốm đen."
"Holly vương, thần linh thần sự nói như vậy sao?"...
Đỗ Cách vươn tay ra đè xuống lần nữa, dưới đài lại khôi phục sự yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều chờ đợi nhìn Đỗ Cách, chờ hắn đưa ra đáp án chính xác.
"Phân cấp võ hồn vẫn là nhận định của nhân loại."
Đỗ Cách nói:
"Đây là phân cấp mà tổ tiên của mọi người xác định dựa theo độ mạnh yếu của võ hồn và năng lực trưởng thành qua hàng trăm, nghìn năm nay. Nhưng lúc đó nhân loại đâu thật sự hiểu rõ võ hồn chứ?
Ở trong mắt thần linh, võ hồn chưa bao giờ có mạnh yếu, chỉ có khai phá và lợi dụng hay không thôi.
Một ngọn cỏ nhỏ thật sự không thể sánh được với một người khổng lồ bằng đá, không sánh được với phượng hoàng sao?
Đại thụ sẽ bị gãy đổ trong gió lớn, sẽ bị nhổ tận gốc, có ai từng thấy cỏ nhỏ bị gió thổi đứt chưa, chúng vừa mềm mại lại vừa cứng cỏi, bay múa theo gió, dù mềm mại đại thủ chết rồi thì chúng vẫn kiên cường sống sót.
Nông phu từng làm ruộng sẽ biết, chỉ cần cho chúng cơ hội sống sót, không mất bao lâu là chúng lại trải dài toàn bộ đồng ruộng.
Dù cỏ đại ở trên sườn núi và trong thảo nguyên bị dê bò gặm nhấm, trời thu khô héo, bị một trận lửa thiêu sạch, đến mùa xuân năm sau thì chúng lại tươi tốt, mọc đầy toàn bộ thảo nguyên.