Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 119

Hoàng đế đang đứng ở trong viện, khoanh tay mà đứng, vẻ mặt tức giận.

Tiểu Lã Tử thấy thế, trong lòng không ít hơn Điệp Phong, kiên trì, run run nói: “Hồi… Hoàng Thượng, nương nương nàng… Còn đang ngủ.”

Một bên Hạ Tang nhìn sắc mặt hoàng đế không vui, vội hỏi: “Hoàng Thượng, nô tài đi vào tìm Điệp Phong cô nương một chút.”

Long Phi Ly lạnh lùng nói: “Không cần, trẫm chính mình đi vào tìm nàng.”

“Nương nương, chủ tử ——” Điệp Phong khóc không ra nước mắt, tâm hung ác, dùng sức đem mền của nàng nhấc lên.

Tuyền Cơ đang trong mộng, mơ thấy giao nhân trong cung điện, còn có kéo đèn cung đình tử y nữ tử kia ánh mắt.

Giao nhân ngưng tụ thành lệ.

Long Phi Ly nói, như thế nào là long vương lệ?

Trong Trữ Tú điện hai người ôm nhau mà hôn.

Trân châu phân tán trong bụi cỏ…

Ánh mắt còn nhắm chặt, trong lòng lại đang đau xót phẫn hận, tâm thức chưa thanh tỉnh, nhà thăm bố mẹ chuyện nhi sớm phao chư sau đầu, chỉ khi Điệp Phong gọi nàng đi thải lộ, mền rơi xuống, trên người chợt lạnh, nàng hô một tiếng ngồi dậy, gầm nhẹ nói: “Không dậy nổi không dậy nổi, ta không bao giờ leo cây nữa, hỗn đản Long Phi Ly kia dựa vào cái gì ta mỗi ngày vất vả đứng lên vì cái gì, thời điểm lão nương thầm mến Lâm Thịnh nhiều nhất là mua suất trứng gà chân giò hun khói tam văn trì lặng lẽ bỏ trong phòng viên chức của hắn cho hắn làm bữa sáng —— “

“Ai là Lâm Thịnh?”

Thanh âm giận dữ tới lạnh lẽo, buộc chặt đắc tượng kia ở huyền thượng chờ phân phó tên.

Thanh âm Điệp Phong… biến thành nam ?

Tuyền Cơ một chút tỉnh lại, mở to mắt, ngơ ngác nói: “Điệp Phong, Lâm Thịnh chính là —— “

Điệp Phong cùng Tiểu Lã Tử đang quỳ gối dưới giường, cả người co rúm lại, phía trước bên cạnh bàn, một nam nhân mặt mày thâm lãnh đang sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.

Người này, có điểm giống Long Phi Ly? Sau lưng hắn, còn có đám người Thanh Phong.

Cho nên, người này chính là —— Long Phi Ly?

Ba phần buồn ngủ còn lại toàn bộ thức tỉnh, đã thấy Thanh Phong lạnh lùng nhìn nàng, Hạ Tang bên cạnh đang buồn cười không thể nhịn, lại lặng lẽ đối nàng đưa mắt ra hiệu.

Hắn khiến nàng… Ách, hướng hoàng đế thỉnh tội sao?

Nàng lại liếc mắt người nọ một cái, trong lòng vẫn phẫn hận rõ rệt, môi mấp máy vài cái, lời cầu xin tha thứ sao cũng nói không nên lời, Long Phi Ly lại cười lạnh nói: “Hạ Tang, thời gian nửa chén trà nhỏ, nếu nô tài nơi đây còn không thể chuẩn bị cho chủ tử bọn họ thỏa đáng, toàn bộ trượng phạt!

Tuyền Cơ sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống.

Long Phi Ly phất tay áo liền đi ra, tới cửa, nghe thấy thanh âm kia chỉ kém khóc, “Điệp Phong, thời gian nửa chén trà nhỏ là bao lâu, nếu hắn một hơi uống hết thì sao bây giờ?”

Hạ Tang lặng lẽ đánh giá, mới thấy hoàng đế khi đến phòng Niên tần khóe miệng đang trầm xuống hơi hơi gợi lên, sợ rằng… Chính hắn cũng không thấy.

Thời gian cấp bách, Điệp Phong lại thật khéo léo, giúp Tuyền Cơ một thân khinh bào tử y, thập dúm xinh đẹp đại khí. Sói nhỏ không biết người nào vậy, Tuyền Cơ lại thật nhanh giao cho mấy cung tỳ, quan tâm thật tốt ba bữa của tiểu gia hỏa kia.

Khi nàng trở ra, chỉ thấy nặc đại đình viện đã đứng đầy người, ngoại viện tựa hồ đỗ rất nhiều xe ngựa, nghĩ là chuyên chở lễ vật và y phục để dùng, Long Phi Ly đang đứng ở bên cạnh xe liễn trong viện, ánh mắt thản nhiên dừng ở trên người nàng.

Quần áo hắn hôm nay là cẩm bào tử mãng [rắn tím ~_~], lưng đeo băng lụa ngũ sắc, chừng đăng huyền sắc thêu giày. Cởi ra một thân minh hoàng, lại vẫn cỏ chi và cỏ lan ngọc thụ bàn tuyển tú đẹp đẽ quý giá, giáo nhân không thể nhìn gần.

Mặt nàng hơi nóng lên, nhìn y phục hai người, ở hiện đại, bọn họ xem như trang phục tình lữ sao?

Lúc này, Long Phi Ly nói: “Hạ Tang, truyền ý chỉ của trẫm, nội thĩ Phượng Thứu cung cung thông minh khéo tay, vừa lòng trẫm, lương tháng này tăng thêm.”

Điệp Phong xuống, ban nội thị Phượng Thứu cung đều sửng sốt.

Hạ Tang khẽ ho nhẹ một tiếng, mọi người như mới tỉnh trong mộng, quỳ xuống đất tạ ơn.

Tuyền Cơ cũng sửng sốt, chẳng lẽ hắn cũng coi trọng trang phục tình lữ này?

Đang nghĩ, Từ Hi liếc mắt một gã nội thị trước xe liễn, nội thị kia hiểu ý, cúi người xuống, Long Phi Ly giẫm trên lưng hắn một bước, lên liễn.

“Nương nương thỉnh.” Từ Hi nhẹ giọng nói.

Tiểu Lã Tử chờ một ít thái giám cung tỳ đi theo đã đi đến phía sau xe liễn, Điệp Phong giúp Tuyền Cơ đi đến cạnh xe liễn, Tuyền Cơ nhìn thái giám kia khom thắt lưng kính cẩn lễ phép, một cước kia vô luận như thế nào cũng không thể giẫm lên.

Đang do dự, Long Phi Ly vén mành lên, từ bên trong xe liễn lộ ra, lông mày khẽ nhăn, thần sắc đã hơi mất kiên nhẫn.

“Nương nương ——” Điệp Phong cũng nóng nảy, ở nàng bên tai nhắc nhở .

Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, tay hướng khung xe liễn chống đỡ, nhẹ nhàng vọt lên, nàng học qua mấy năm quyền đạo, mặc dù so ra kém đám người Long Phi Ly rất nhiều, nhưng thân thủ coi như linh hoạt, ngày đó Long Lập Dục lại nhất thời sơ ý, dưới tay nàng ăn cái tiểu mệt.

Lần này, lại khiến mọi người ngạc nhiên, Thanh Phong cùng Hạ Tang liếc mắt nhìn nhau.

Tuyền Cơ cảm thấy khó lường, nhưng cũng cố không được nhiều, đáng tiếc, không thể nhất khốc rốt cuộc, nàng chênh vênh rơi xuống đất, vẫn là cắm đầu vào trong lòng mạt tử mãng đằng vân cẩm đoạn. Bên tai, từng trận tiếng cười truyền đến.

Liêm trướng nhất hoa, Từ Hi cất cao giọng nói: “Khởi giá.”

Trong liễn, Tuyền Cơ còn ngồi ở trên đùi nam nhân, nàng vi táo, muốn đứng lên, bàn tay Long Phi Ly lại siết chặt eo nàng.

Nàng cúi đầu nhìn lại, cái tay kia dường như dùng nhiều khí lực, chỉ tà tà tùng lắc lắc, nàng đem hết khí lực toàn thân giãy dụa vô luận như thế nào cũng không thoát, cắn răng thấp giọng nói: “Ngươi buông ra.”

“Thân thủ nàng thật không tồi.” Sau lưng, Long Phi Ly lạnh lạnh nói.

Tuyền Cơ buồn bực cực kỳ, khuỷu tay liền hướng ngực hắn đánh đến, hắn không một chút động, như không kịp ngăn cản, trong lòng nàng thật hả hê, yên biết kia một chút đánh lại giống đánh vào bông đôi lý, tiêu hết lực đạo. Trái lại trên cánh tay nàng đau đớn.

Thù mới hận cũ, nàng giận dữ, xoay người lạnh lùng nhìn về phía Long Phi Ly.

Long Phi Ly lại tựa hồ cũng đang chăm chú nhìn nàng, bỗng chốc, ánh mắt hai người liền giao nhau.
Bình Luận (0)
Comment