Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 120

Thù mới hận cũ, nàng giận dữ, xoay người lạnh lùng nhìn về phía Long Phi Ly.

Long Phi Ly lại tựa hồ cũng đang chăm chú nhìn nàng, bỗng chốc, ánh mắt hai người liền giao nhau.

“Long Phi Ly, rốt cuộc đây là sao?” Tuyền Cơ một chữ một chút hỏi.

“Ngươi là nữ nhân của trẫm.”

Tuyền Cơ cười lạnh, “Tuyền Cơ không xứng, hay là Hoàng Thượng lo lắng cho Cát Tường cô cô nhập chủ Phượng Thứu cung, dù sao Phượng Thứu cung này ai cũng có thể đi vào, trước đó còn có Cẩn tần.”

Mi tâm Long Phi Ly một điều, tay kia niết cằm nàng, khẽ cười nói, “Ái phi đêm qua không phải còn nói phải giúp trẫm thủ vệ sao? Như thế nào? Niên Tuyền Cơ, hiện tại nàng lại đố kị cái gì?”

Tuyền Cơ tức giận đến phát run, nắm tay siết chặt, liền đánh vào ngực hắn.

Tay lại bị hắn nắm chặt, giữ trong lòng bàn tay.

“Này công phu là ai dạy ?” Hắn hài hước nói.

Tuyền Cơ lại đánh bất thành, cũng là không lại mãng động, chỉ nói: “Ai dạy cùng ngươi có quan hệ gì?”

“Trên người nàng còn có chuyện gì trẫm không biết ?”

“Ngươi không biết nhiều.”

“Như là Lâm Thịnh?” Thanh âm hoàng đế hơi lạnh, ý cười ở đáy mắt khi giống như sương gió một chút không thấy tung tích.

Tuyền Cơ ngẩng mặt chính là cười.

Ngày đó thích Lâm Thịnh, hơn hết là vì Lâm Thịnh anh tuấn vĩ đại, kỳ thật không quan hệ nhiều lắm đến tình yêu, biết rõ có một số việc không thể nói ra, lại vẫn thấp giọng nói:

“Ngươi có tam cung lục viện, ta không thể có một Lâm Thịnh?”

Tay Long Phi Ly khí lực đột nhiên mạnh, đôi mắt vừa tối vừa trầm.

“Trẫm là hoàng đế.”

Tuyền Cơ hờ hững hỏi lại, “Hoàng đế thì như thế nào?”

“Không như thế nào. Nhưng trẫm có thể giết Lâm Thịnh.”

“A.” Tuyền Cơ giương mi, lúm đồng tiền giờ phút này nhẹ tràn ra như hoa.

Nếu ngươi có thể tìm được Lâm Thịnh… Ha ha.

Nhìn trong mắt Long Phi Ly, đôi môi nàng đỏ hồng, đôi mắt vẫn lắng đọng sâu sắc. Lại cảm giác tha thiết này, dường như là nhớ mong.

Toàn bộ suy nghĩ có chút ất mát. Ở trong lồng ngực, chỉ có… Tức giận.

Tuyền Cơ chỉ cảm thấy cằm rất đau, ngón tay trắng nõn thon dài ôn điềm [ấm áp + điềm tĩnh] kia rõ ràng dường như không chút tiếc sức nào. Nàng đột nhiên có loại khủng hoảng, hắn sẽ. . . . . Không thương tiếc bóp nát nàng.

Nghĩ như vậy, môi nàng không ngờ bị ấn lên hai mảnh ấm áp.

Hắn áp nàng hướng hắn, hàm trụ môi nàng, cuồng loạn mút vào, nàng liều mạng giãy hắn, lại bị hắn đẩy mở cánh môi, bức bách môi lưỡi nàng cùng hắn giao triền, bọt nước giao hòa.

Trong khoang miệng nàng nhanh chóng đều là hương vị của hắn, mát lạnh thơm ngát say mê giống như hoa phong lan.

Trong não nàng lại chợt nghĩ ở Trữ Tú điện, đôi môi liễm diễm sưng đỏ của Cát Tường.

Hắn tách hai chân nàng, khiến nàng khóa trụ bên hông hắn, dùng tư thế như vậy để chiết nhục trừng phạt nàng.

Nàng động tình nhưng lại thương tổn cùng oán hận, hàm răng chặt chẽ, cắn nát lưỡi hắn.

Hai người môi lưỡi giày vò, máu tươi từ trong miệng hắn hỗn đến hắn trong miệng.

Bên ngoài xe liễn đám người Thanh Phong đi theo lỗ tai đều rất thính, bên trong thanh âm rên rỉ thở dốc người nào không nghe thấy?

Hạ Tang hơi liếc mắt nhìn Thanh Phong một cái, sau đó thờ ơ liếc về phía hai bên vách ngăn.

Rất nhanh, cửa hoàng thành vừa mở ra, di chuyển ra bên ngoài cung.

******

Tuyền Cơ nghĩ Long Phi Ly sẽ thả nàng ra, hắn lại chỉ cười lạnh, cũng không nhìn đến đau nhức kia, tay đã tiến vào trong vạt áo nàng, bắt lấy ôn nhu của nàng.

Tuyền Cơ bất chấp, đem lưỡi của mình cắn nát.

Long Phi Ly hơi hơi chấn động, kia không thuộc loại hắn ngọt tinh… Hắn từ môi nàng thối lui, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Nàng thật sự không xem là đẹp, hơn nữa lại rất quật cường.

Đêm qua, trong Trữ Tú điện, hắn nhìn thân ảnh nàng chạy ra chạy vào, cuối cùng… Hắn giúp Cát Tường kéo lên đã vạt áo hơi muốn rơi ra.

Thời điểm giữa trưa, Cát Tường đã đưa tới lễ vật tấm trải giường. Thật chưa từng nghĩ, nàng buổi tối gặp qua đến.

Cát Tường hỏi hắn, có thể hay không triệt mọi người.

Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, như nàng mong muốn.

Nàng hỏi, Niên Tuyền Cơ ở trong lòng ngươi là gì. Sau đó, nàng ôm lấy hắn.

Mọi thứ phát sinh thật tự nhiên.

Hắn đáp lại, vì ở ven hồ Lan Lâm kia nhuốm lên dục vọng.

Đúng vậy, Niên Tuyền Cơ là gì đâu.

Khi hắn đem trân châu trên cổ nàng kéo đứt, đối với nàng mà nói, không có khả năng để mình có được gì đó, không bằng hủy nó đi, khi đó, hắn thật sự đã tính lựa chọn.

Hắn cùng nàng không có khả năng có kết quả gì. Vốn, tình thế của hắn cùng phụ thân của nàng đã như nước với lửa. Mà thời điểm nàng nói ra phải hồi phủ, hai bọn họ ngay cả hoàng đế cùng phi tử giả dối ôn nhu khi đó cũng nên xé rách.

Nhưng mà, từ Lan Lâm trở về, toàn bộ buổi chiều, trong đầu hắn chỉ có con bướm nhẹ nhàng muốn bay đi trên ống tay áo nàng. Còn có lời nói buồn cười của nàng, dạy hắn kỹ năng bơi?

Cát Tường, tới vừa lúc.

Hắn muốn xóa đi con bướm kia ra khỏi đầu mình.



Xiềng xích trên người nàng dần thả lỏng. Tuyền Cơ vươn tay áo lau đi vết máu nơi khóe miệng, chật vật từ trên đùi nam nhân rời khỏi, ngồi vào một bên.

“Ngươi tình nguyện như vậy cũng không muốn để trẫm chạm vào ngươi? Tốt lắm.” Long Phi Ly cười lạnh, “Vậy có lẽ Niên tần cũng không cần tánh mạng nô tài trong cung?”

Tuyền Cơ chấn động thật mạnh, cắn răng, “Long Phi Ly, con mẹ nó ngươi muốn như thế nào?”

Long Phi Ly nhẹ dựa vào một bên liễn, mắt phượng bừa bãi tính toán trên người nàng.

Bên môi hắn khẽ cười lạnh, Tuyền Cơ chỉ cảm thấy môi của nàng bị tay hắn thật mạnh phủ qua.

“Trẫm muốn ngươi hôn trẫm.”
Bình Luận (0)
Comment