Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 206

Ngọc Trí thật hưng phấn vỗ tay nói: “Chúng ta đi xem đi.”

“Không đi.” Long Phi Ly thốt lên một tiếng phủ quyết.

Ngọc Trí ngẩn ngơ, lại nhìn về phía Long Tử Cẩm, đã thấy Long Tử Cẩm nhìn xuống, mọi người bất động thanh sắc nhất loạt nhìn Tuyền Cơ, Ngọc Trí sửng sốt hiểu ý, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Tuyền Cơ.

Lúc này đến phiên Tuyền Cơ giật mình, tức giận nhìn lại Ngọc Trí ý bảo: các ngươi nhìn ta làm gì.

Khóe miệng Hạ Tang khẽ nhếch lên, nói: “Thiếu gia, nô tài đi ra ngoài chờ chỉ thị của ngài.”

Ngọc Trí vội vàng nói: “Tiểu nha hoàn cũng đi.”

Trong nháy mắt, nhị gia – gia phó – nô tài – nha hoàn toàn bộ đi ra ngoài hết, trong xe ngựa rộng lớn chỉ còn lại Tuyền Cơ cùng Long Phi Ly, Tuyền Cơ trợn mắt há hốc mồm, thầm mắng mọi người một phen, mọi người đều muốn đi, dựa vào cái gì mà một mình nàng phải lên tiếng, hơn nữa, là Long Phi Ly gian xảo trước, bỏ Thúy Nhi ở lại trong cung.

Nhưng nàng cũng thật sự định đi xem náo nhiệt, liếc nhìn hoàng đế thoáng thấy trên gương mặt nghiêm khắc đôi mắt đang khép hờ, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Long Phi Ly.” Nàng dùng chân đá vào giày tên nam nhân kia.

Long Phi Ly chậm rãi mở to mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp, đen láy như bức tranh sơn thủy.

“Đi xem được không?” Tuyền Cơ trừng mắt, nghẹn một lúc lâu rốt cục mới dùng thời gian nói bốn chục chữ mà khó khăn phun ra bốn chữ.

“Không được.” Ý của Long Phi Ly quá rõ ràng, ngữ khí kiên quyết.

“Được.”

“Không được.”

Tuyền Cơ ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt hơi hơi thâm trầm của hoàng đế, không biết từ khi nào thì chính mình đã kéo ống tay áo của hắn, mặt nàng ửng đỏ định rút tay lại nhưng Long Phi Ly đã chụp lấy.

Bàn tay nho nhỏ của nàng liền bị khóa gọn trong lòng bàn tay của hắn.

Nàng cắn môi, không biết làm sao, một hồi sau mới vội la lên: “Rốt cuộc phải như thế nào mới cho đi?”

Long Phi Ly chậm rãi liếc nàng một cái, nói: “Phương pháp phân phòng trẫm đưa ra hình như nàng rất không tán thành.”

Tuyền Cơ sao lại không nhận ra ý tứ của hắn, cắn răng dậm chân, “Phòng, vậy. . . . . Người còn lại một gian đi.”

******

Trở lại xe ngựa, mọi người đều rất hứng trí, Tuyền Cơ cùng Ngọc Trí vì để tiện hành động bèn thay nam trang.

Long Phi Ly khẽ nháy mắt, lúc này hai gã tử vệ hiểu ý, lập tức ẩn vào đám người, thông báo cho tất cả ám vệ mai phục ở Đào Nguyên trấn, âm thầm bảo hộ an toàn cho mọi người.

Phía trước cách đó không xa chính là lầu gác dùng để kén rể, bọn họ tới thật đúng lúc, việc chọn rể còn chưa bắt đầu, trên đường đám đông như nước, một ít cửa hàng thậm chí cũng đóng cửa hướng về lầu gác kia mà đi.

Cẩu huyết khắp nơi, thiên lôi cuồn cuộn, Tuyền Cơ nhớ tới khi đó xem 《 Lưu châu 》, cũng chính là tình cảnh như thế này, trong lòng vừa hưng phấn vừa buồn cười, có ý phá rối Long Phi Ly bèn lôi kéo Ngọc Trí, kề bên tai nàng nhỏ giọng nói vài câu.

Ngọc Trí cũng là sợ thiên hạ không loạn, lập tức mặt mày hớn hở.

Hai người mới rảnh tay liền chạy.

Mấy nam nhân theo sát phía sau.

Đứng dưới lầu không lâu, Tuyền Cơ cùng Ngọc Trí đang cao hứng phấn chấn cười đùa, trong đám người đột nhiên tuôn ra một thanh âm vang dội.

“Cửu tiểu thư tới!”

Ngọc Trí kéo Tuyền Cơ, hai người nhìn lên trên lầu các chỉ thấy một nữ tử tuổi thanh xuân quần áo đỏ hồng như lửa, lụa là gấm vóc che phủ toàn thân, lụa mỏng che mặt, được hai nha hoàn dìu khoan thai đi ra.

Quả là giống y như Hạ Tang nghe người trong trấn miêu tả, mặc dù không thể nhìn thấy dung mạo, nhưng nhìn nữ tử kia tóc dài đen mượt, dáng người, khóe mắt đuôi lông mày yêu kiều diễm lệ, đúng là mỹ nhân không thể nghi ngờ.

Nhưng đuôi lông mày của nàng cực kì mị hoặc, loại cảm giác này, không hiểu sao lại làm cho người ta có chút… Hồi hộp cùng bất an. Tuyền Cơ hỏi Ngọc Trí, Ngọc Trí lắc lắc đầu, chỉ nói: “Cửu tiểu thư này nhất định rất xinh đẹp.”

Tuyền Cơ nghĩ rằng có lẽ là chính mình đa tâm, nữ nhân mà, có khi là vì thấy nữ tử khác xinh đẹp hơn chính mình thôi.

Nàng quay về phía sau liếc nhìn mấy nam nhân một cái, ánh mắt mấy người họ cũng không ở trên lầu kia mà đang thấp giọng nói chuyện với nhau.

Đột nhiên, nghe được một giọng nam trầm thấp từ trên lầu truyền đến, “Các vị hương thân, bằng hữu đi ngang qua, Dư mỗ xin lặp lại lần nữa qui định việc ném tú cầu kén rể.”

Tuyền Cơ định thần lại, trên lầu các lại có thêm hai người, trong đó một gã mặc cẩm y, khoảng chừng năm chục tuổi, chắc là Dư lão gia, trừ vẻ ngoài thật là anh tuấn thì không có chỗ thật đặc biệt, nhưng khí chất trên người hắn làm cho người ta cảm giác không giống thương nhân, ngược lại giống như xuất thân dòng dõi thư hương hơn.

Lúc này, trong đám người đã có không ít người bật cười, nói: “Dư lão gia, quy củ này chúng ta đều biết rõ, ngài nhanh để cho cửu tiểu thư bắt đầu đi, đừng làm trễ giờ lành.”

Dư lão gia sờ cằm cười to, lập tức dùng mắt ra hiệu cho người đứng bên cạnh có bộ dáng quản gia kia.

Quản gia hiểu ý, từ trên khay tên nô bộc đứng sau lưng đưa lên, cầm thất thải kim hoa tú cầu cung kính dâng lên cửu tiểu thư.

Cửu tiểu thư tiếp nhận, nhợt nhạt cười, tấm lụa mỏng khẽ lay động, đám người tràn đầy phấn khởi lập tức mãnh liệt hô to.

Trong chớp mắt, giữa không trung uyển chuyển rực rỡ, tú cầu kia đã từ từ rơi xuống.

Tuyền Cơ chỉ cảm thấy thanh âm đinh tai nhức óc, nếu không một bàn tay nắm chặt thắt lưng, nàng sớm đã bị đám đông điên cuồng xô đẩy. Nàng làm bộ tựa vào lòng Long Phi Ly, lại hướng Ngọc Trí nháy mắt, Ngọc Trí hiểu được, đột nhiên “Ôi” một tiếng kêu lên, “Ai sờ ta mông?”

Hạ Tang bảo hộ ở sau lưng Ngọc Trí, vươn cánh tay giúp đỡ nàng, bản thân thì cảnh giác nhìn chằm chằm đám người lộn xộn chung quanh, lúc này nghe Ngọc Trí kêu lên thanh âm kinh hãi, lắp bắp kinh hãi, Tuyền Cơ lại nói: “Ngọc Trí, ta xem xem.”

Nàng nói xong nhân tiện giãy khỏi tay hoàng đế, nắm lấy tay Ngọc Trí.

Ngọc Trí cúi đầu, khóe miệng nhếch nhẹ, đùi thúc vào bụng Hạ Tang bụng, dùng một chút lực lôi kéo tay Tuyền Cơ, nhảy một cái đã nhập vào bên trong đám người.

Nếu luận võ công, mười Ngọc Trí cũng trốn không thoát lòng bàn tay Hạ Tang, là Hạ Tang quá quan tâm nên bị loạn, nghe thấy nàng bị người đụng chạm, trở nên tức giận, ánh mắt lợi hại liền nhìn về hướng nam tử bên cạnh nàng, trong chớp mặt khiến cho Ngọc Trí đào thoát.

Hắn giận dữ, bên cạnh sắc mặt Long Phi Ly đã trầm xuống.
Bình Luận (0)
Comment