Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 207

Hai người ẩn trong đám người đông nghẹt, Tuyền Cơ hô ngược trở lại: “Thiếu gia, nha hoàn ta giành tú cầu về cho ngài. Ngài thật thô tài đại khí, muốn được mười phòng thê thiếp, rất tốn kém.”

Ngọc Trí vỗ tay cười to, kêu la nói: “Tẩu tẩu, tẩu giành thê tử về cho Cửu ca, vì sao sắc mặt hắn còn như vậy nhỉ?”

“Chúng ta tới trễ, Dư lão gia người ta đã gả mất tám nữ nhi, nếu không chúng ta mỗi ngày giành giúp cho hắn, Cửu ca của ngươi có thể có thêm tám vị mỹ nhân a.”

Ngọc Trí gật đầu, “Đúng đúng! Cửu ca chê ít!” Lại nói: “Thập ca, huynh không cần tức giận, tẩu tẩu tranh cho Cửu ca, Ngọc Trí tranh dùm cho huynh nha.”

Tuyền Cơ bật cười, “Hạ Tang ra vẻ còn tức giận hơn so với Thập ca ngươi, ngươi xem mặt mày hắn đều tái mét rồi.”

Ngọc Trí xa xa liếc mắt Hạ Tang, vẻ mặt hắn rất giận dữ, mắt tóe ra lửa.

Từ lần hai người cãi nhau, lần đầu tiên hắn không để ý tới nàng, nàng bắt đầu có hơi sợ hắn… Sợ hắn không để ý tới nàng… Nàng sờ sờ cái mũi, hô lớn nói: “Hạ Tang đừng lo, Ngọc Trí tranh về cho ngươi, không cho Thập ca là được.”

Tuyền Cơ cười mắng, “Ngọc Trí, ngươi là đầu heo a.”

Ngọc Trí nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nhíu, thè lưỡi, không dám nhìn Hạ Tang nữa. Tuyền Cơ nói: “Đừng quan tâm nữa, chúng ta lưu châu trước rồi hãy nói.”

“Cái gì gọi là lưu châu ?”

“Tranh tú cầu a, đoạt được rồi, bọn họ ai đánh thắng thì cho người đó a.”

“Được, được!”

******

“Sư huynh… Thiếu gia, ta đi đem phu nhân về cho ngươi.” Thanh Phong buông lời, nhún vài cái hòa vào đám người.

Long Tử Cẩm buồn cười, nói: “Thanh Phong, kêu sư huynh thiếu gia cái gì vậy chứ? Hạ Tang, ngươi mau đuổi theo Ngọc Trí đi…”

Hắn nhìn về hướng Hạ Tang, Hạ Tang quần áo thanh sam, sớm đã không thấy thân ảnh.

Bên cạnh Long Phi Ly ánh mắt chỉ thản nhiên nhìn thân ảnh Tuyền Cơ, cũng không đuổi theo, Long Tử Cẩm hơi hơi kỳ quái, hỏi, “Cửu ca, sao huynh không đi?”

Long Phi Ly thanh âm nhẹ nhàng, “Trừ dân chúng bình thường, trong số những người này ít nhất có hai nhóm người trong đó một bên võ công cực cao.”

Long Tử Cẩm âm thầm kinh hãi, “Chẳng lẽ việc chúng ta bí mật đi quận Nhạc Dương đã bị lộ tung tích?”

Long Phi Ly lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch, “Khó nói. Nếu đối phương biết thân phận của chúng ta, hiện tại là thời cơ động thủ tốt nhất.”

“Cho nên huynh mới để cho phu nhân cùng Ngọc Trí tránh đi?”

“Thanh Phong, Hạ Tang ở đó, trong đám người còn có tử vệ, các nàng ở bên kia ngược lại an toàn hơn.” Long Phi Ly nói xong liếc mắt nhìn bốn phía một cái, thản nhiên nói: “Chúng ta ở trong này yên lặng xem xét đi.”

Long Tử Cẩm ngưng mắt đề phòng, nhợt nhạt cười, “Được! Nếu huynh đệ chúng ta hôm nay có thể dắt tay nhau đánh một trận kịch liệt cũng là thống khoái!”

******

Tú cầu ở trong đám người nhiều lần luân chuyển, tranh giành lúc này đã trở thành điên cuồng cướp đoạt.

“Cha, đến lúc gọi bọn họ dừng lại chưa?” Trên lầu cao, cửu tiểu thư khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng cười, đã thấy phụ thân đứng bên cạnh nhíu mày.

“Cha?” Nàng nghi hoặc nói.

Dư lão gia hơi hơi trầm thanh, “Chỉ sợ tai họa sắp tới.”

Thần sắc hắn ngưng trọng, xoay người nói với quản gia mấy câu gì đó. Vẻ mặt quản gia có vẻ hoảng hốt, vuốt cằm lui xuống.

Ngọc Trí hai mắt tinh tường, nhún chân một chút, trong không trung nhẹ nhàng xoay người một cái, từ trong tay một nam nhân thân hình cao tráng đoạt được tú cầu.

Tuyền Cơ khen: “Tốt!”

Ngọc Trí đang đắc ý, trong lòng bàn tay đột nhiên nhẹ hẫng, tú cầu trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Nàng kinh hãi, giương mắt nhìn, trước mặt thấy một nam tử áo lam, khóe miệng tươi cười, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, đa tạ.”

Người nọ biết nàng là nữ nhi! Nàng cả kinh, bên này Tuyền Cơ nhận ra trạng huống, đánh giá nam tử kia, thấy hắn tuổi rất trẻ, dung nhan như ngọc nhưng lại dị thường tuấn lãng suất khí, nàng vội la lên: “Ngọc Trí, cướp lại!”

Không đợi nàng nói, Ngọc Trí trong lòng nảy sinh khó chịu, bàn tay nhỏ bé liền tấn công nam tử kia, nam tử cười nhẹ, tay áo phất ra, Ngọc Trí chỉ cảm thấy một cỗ lực thật lớn nghênh diện mà đến, kinh sợ kêu một tiếng, thân mình tà tà ngã về sau.

Nàng sợ tới mức nhắm chặt ánh mắt, đột nhiên trên lưng căng thẳng đã được người vững vàng ôm vào trong ngực.

Người tới nhẹ nhàng cười, hơi thở lại âm lãnh nguy hiểm, “Long Ngọc Trí, nhớ rõ cho ta, đợi trở về khách sạn, ngươi chết chắc rồi.”

Ngọc Trí lăng nhiên, ngơ ngác nói: “Hạ Tang —— ”

Hạ Tang hừ lạnh, ánh mắt nhìn về phía nam tử áo lam, cười nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau.”

Một cỗ lực mạnh mẽ đánh úp lại, nam tử áo lam nhanh chóng lắc mình tránh tay áo Hạ Tang vung lên, lui lại mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình, không khỏi thầm giật mình: nếu thanh sam nam tử này trên tay không phải bế người, lại chừa lại vài phần lực đạo thì chính mình không thể không bị thương! Tuổi tác như vậy không ngờ võ công đã đến mức như thế.

“Cám ơn hạ thủ lưu tình.” Nam tử sắc mặt vi ngưng, cất cao giọng nói.

Hạ Tang cười nói: “Tiểu thư, đa tạ!”

Áo lam nam tử trên mặt nóng lên, đây là lời vừa rồi “Hắn” nói với Ngọc Trí, hiện tại bị thanh sam nam tử này trả trở lại.

Ngọc Trí kinh lăng, “Cái gì? Là nữ à?”

Nàng nghĩ nghĩ, lập tức nổi giận, “Hạ Tang, ngươi thấy người ta là cô nương, sẽ không quản Ngọc Trí sống chết, cũng không đánh trả, nãi ~ nãi ~ .”

Hạ Tang sắc mặt trầm xuống, cả giận nói: “Long Ngọc Trí, ai dạy nữ hài tử nhà ngươi nói chuyện như vậy!”

Tuyền Cơ ở bên nghe được rõ ràng, vẻ mặt hắc tuyến, thầm nghĩ: là ta dạy, không đúng, là Ngọc Trí chính mình học của ta, chuyện tốt không đến lượt nàng.

“Phu nhân, ta mang người đi ra ngoài, thiếu gia ở bên kia chờ.” Bên tai một thanh âm lạnh lùng vang lên, Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp xoay người, thân mình đã bị người khác nhẹ ôm vào lòng, nam nhân thấp giọng nói: “Đắc tội!”
Bình Luận (0)
Comment