Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 208

Là Thanh Phong! Tuyền Cơ đang giật mình, lại nghe Ngọc Trí hô to: “Đoạn đại ca, cướp tú cầu về cho ta!”

Tuyền Cơ ngẩn ra, chỉ thấy giữa không trung xẹt qua một bóng trắng, dừng ở trước mặt Hạ Tang, đúng là thống lĩnh cấm quân Đoạn Ngọc Hoàn. Không ngờ cước trình của hắn nhanh như vậy, dĩ nhiên chạy đến đây.

Đoạn Ngọc Hoàn khẽ nhíu mày, Ngọc Trí nhãn châu chuyển động, nói: “Đó là Cửu ca ta muốn.”

Đoạn Ngọc Hoàn vừa nghe Ngọc Trí nói là ý của Long Phi Ly, không nói gì, thả người nhảy vào cùng “Nam tử” áo lam kia chiến đấu, trao đổi mấy chiêu, “Nam tử” áo lam rất kinh ngạc nghi ngờ: trấn Đào Nguyên nho nhỏ này sao lại xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, người này võ công cũng không kém hơn thanh sam nam tử kia!”

Hạ Tang trách mắng: “Ngọc Trí, ngươi đừng làm phiền nữa.”

Ngọc Trí cả giận nói: “Ngươi đối đãi không tốt, ta không nói chuyện với ngươi.”

Hạ Tang vừa sợ vừa giận, hắn đối với nàng như thế, nàng lại nói hắn như vậy, hắn lạnh lùng cười, nói: “Là nô tài đắc tội ngài, trở về mặc ngài đánh ngài mắng, tất cả tùy ngài.”

“Hạ Tang…” Nghe thấy ngữ khí của hắn lạnh như băng, Ngọc Trí cứng lại, nhưng lại nói không ra lời.

Bên kia, Đoạn Ngọc Hoàn vừa ra hư chiêu, đột nhiên thu tay lại, hăng hái nói, nói: “Cô nương, cô là người Nhạc gia ở kinh thành?”

“Nam tử” áo lam cả kinh, lập tức cười nói: “Ánh mắt công tử thật tinh tường!”

Nàng không phải là người mạnh bạo, đối phương cố ý nương tay, nàng cũng dừng tay.

Nhạc gia trong kinh thành vốn là võ tướng thế gia, đảm nhiệm chức vụ triều đình, Nhạc tướng quân đó là phó tướng của Dung tướng quân – một trong ba vị đại tướng thủ thành biên quan, mấy người con nối dõi của Nhạc tướng quân nhậm chức trong quân đội, cũng có người làm việc dưới trướng của Đoạn Ngọc Hoàn, đối với võ công Nhạc gia, Đoạn Ngọc Hoàn cũng không xa lạ.

Việc này cơ mật này, thân phận của hắn tuyệt đối không thể để lộ ra, hắn hơi trầm ngâm nói: “Ta họ Đoạn, là huynh đệ trong nhà của Đoạn Ngọc Hoàn, Đoạn thống lĩnh, đi theo thủ hạ của Đoạn thống lĩnh làm việc, cùng vài vị công tử Nhạc gia xem như là đồng nghiệp.”

“Nam tử” áo lam vuốt cằm, hạ giọng nói: “Trách không được các hạ thân thủ như thế, tại hạ Nhạc Tinh Oánh, là tam nữ nhi của Nhạc tướng quân.”

Đoạn Ngọc Hoàn rùng mình, cười khẽ, “Nguyên lai là Nhạc gia tam tiểu thư, nữ bộ khoái của kinh thành Tổng đốc nha môn tiếng tăm lừng lẫy.”

Nhạc Tinh Oánh khẽ giật mình, “Đoạn đại nhân biết Tinh Oánh?”

“Nhạc cô nương là nữ trung anh kiệt, Đoạn mỗ khâm phục từ lâu.”

Nhạc Tinh Oánh cười, không hề xấu hổ sắc, chỉ nói: “Đoạn đại nhân quá khen.”

Đoạn Ngọc Hoàn nhẹ giọng hỏi, “Xin hỏi bộ khoái Tổng đốc nha môn cũng đến đây? Các vị tới đây để phá án?”

Nhạc Tinh Oánh sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói: “Đúng vậy, hơn mười đồng nghiệp đều đến rải khắp bốn phía, từ lúc Tinh Oánh ra tay cướp tú cầu đã trà trộn vào Dư phủ, bên trong Dư gia này có Càn Khôn.”

Đoạn Ngọc Hoàn gật đầu, nhìn tú cầu trong tay Nhạc Tinh Oánh liếc mắt một cái, Nhạc Tinh Oánh thông minh, nói: “Đoạn đại nhân cũng muốn tú cầu này?”

Đoạn Ngọc Hoàn hơi trầm ngâm nói: “Thứ này, đợi Đoạn mỗ xin chỉ thị của đại nhân đi cùng một chút, sau đó mới giao phó với cô nương, được chứ?”

“Này ——” Nhạc Tinh Oánh hơi hơi nhíu mi, cũng thật là khó xử.

Lúc này, một chút thanh âm thanh thúy nhẹ nhàng truyền đến, “Đoạn đại nhân, phu quân nhà ta cũng không muốn tú cầu này, nếu bằng hữu của ngươi muốn, đưa nàng là được.”

Đoạn Ngọc Hoàn vừa thấy đúng là Tuyền Cơ. Thanh Phong vừa rồi vốn muốn dẫn theo Tuyền Cơ đi ngay, Tuyền Cơ lại ngăn hắn lại. Nàng thấy Đoạn Ngọc Hoàn nghe lời Ngọc Trí nói cùng “Nam tử” áo lam kia giao thủ, sợ thật sự gây tai họa cho Long Phi Ly, lại thấy qua chiêu không lâu, Đoạn Ngọc Hoàn liền dừng tay, hai người thấp giọng nói chuyện. Hai người nói chuyện thanh âm cực thấp, Tuyền Cơ mặc dù đứng gần, nhưng không cách nào nghe rõ nội dung, nhưng xem ra hai người tựa hồ quen biết, sau lại thấy bọn hắn ánh mắt đều dừng trên tú cầu nên liền mở miệng.

Nhạc Tinh Oánh vừa nghe, vui mừng quá đỗi, cười nói: “Cám ơn!”

Phần lớn nam tử chung quanh mặc dù khó chịu, nhưng thấy nam tử này võ công lợi hại, cũng không dám lại đến cướp đoạt.

Nhạc Tinh Oánh cầm tú cầu, hướng lầu các thoáng nhìn, đang muốn nói chuyện, giữa không trung chợt lóe lên một bóng người tốc độ cực nhanh, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, đến khi nhìn lại thì thấy một tên hắc y nam tử dung mạo tầm thường đang cầm tú cầu vững vàng trong tay. Dung mạo hắn không xuất chúng lắm, nhất là đôi mắt vừa hẹp vừa tối tăm, ánh mắt gian tà khiến cho người ta có một cảm giác âm trầm.

Nhạc Tinh Oánh nhíu mày, muốn tiến lên đoạt lại tú cầu.

Hắc y nam tử lạnh lùng cười, vừa lúc ánh mắt hắn xẹt qua người Tuyền Cơ, bên kia Ngọc Trí trùng hợp cùng Tuyền Cơ hội hợp, Tuyền Cơ kéo tay nàng, tay áo hơi kéo lên, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn.

Hắc y nam tử giống như nhìn thấy gì đó, sắc mặt đột biến, năm ngón tay thành trảo, liền hung hăng chụp lấy cánh tay Tuyền Cơ.

Thanh Phong rùng mình, hơi nhíu mi, đẩy Tuyền Cơ ra sau lưng, nghênh đón thế công.

Người nọ thân pháp chưa già, đột nhiên vận khí nhảy lên, xẹt qua Thanh Phong, ngũ trảo nhanh như điện, đã chạm tới quần áo Tuyền Cơ.

Thanh Phong lắp bắp kinh hãi, người này võ công quái dị, cực bá đạo lại cao cường, chính mình nhất thời vô ý lại không ngăn được hắn. Hạ Tang cũng cả kinh, nhưng hắn so với Thanh Phong cách Tuyền Cơ còn xa hơn, không kịp ngăn cản. Tuyền Cơ hoảng sợ, mắt thấy bàn tay lợi hại của người nọ sắp xé rách áo trên cánh tay Tuyền Cơ, bỗng một nắm ngân châm xé gió bay tới, bắn về phía đầu, mắt, ngực ba chỗ đại huyệt của nam tử áo đen.

Nam tử kia nao nao, cười lạnh nói: “Chút tài mọn!”

Tay cầm tú cầu vung lên đã bắt được ba cây ngân châm, đột nhiên hắn gầm nhẹ một tiếng, không đến một giây, ngay sau đó cây ngân châm thứ tư đâm vào cổ tay hắn. Thực ra cây ngân châm cuối cùng này được phóng cùng lúc với ba cây ngân châm trước đó, nhưng người phát châm lại hơi giảm lực đạo phóng châm, làm châm đến chậm hơn một giây, nam tử nhất thời không bắt được.

Tú cầu rơi mất.

Hắn giận dữ cười lạnh, tà mâu nhìn về phía trước, một nam tử áo trắng đã che trước mặt thiếu niên áo tím, mặt mày đẹp như tranh vẽ, khóe mắt đuôi lông mày lại một mảnh lạnh lùng.
Bình Luận (0)
Comment