Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 256

Tuyền Cơ mới vừa nhấc chân lên đi thì lại nghe tiếng của Bạch Chiến Phong từ sau lưng nói: “Tuyền đệ, ta…”

Tuyền Cơ xoay người lại, cười nói: “Đại ca có gì phân phó?”

“Ta… Có thể ôm ngươi một cái không?” Bạch Chiến Phong cười khổ, thấp giọng nói.

Tuyền Cơ tựa hồ sửng sốt, cụp mắt xuống.

“Tuyền đệ, là ta lỗ mãng.” Bạch Chiến Phong cười, nói: “Ngươi đi đi.”

Hắn vừa dứt lời thì lập tức xoay người bỏ đi.

Sắc mặt của hắn thống khổ khiến Tuyền Cơ kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, vô lực nhúc nhích, nghẹn ngào nói: “Đại ca.”

Một luồng xung lực từ sau lưng đột nhiên ập đến, Bạch Chiến Phong chấn động, thân mình mềm mại thơm phức ôm ở bên hông của hắn, tưởng niệm đè nén mấy ngày nay rốt cục không thể áp chế được nữa, hắn xoay người lại ôm chặt lấy nàng.

“Các ngươi đang làm cái gì?”

Trong tiếng nước chảy róc rách một giọng nói lạnh lùng truyền đến, hai người lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy ở rừng cây phía trước Long Phi Ly miệng nhếch nụ cười lạnh nhìn hai người, Tuyền Cơ cúi đầu, Bạch Chiến Phong nói: “Không liên quan gì tới nàng, là do ta.”

“Trẫm vốn tưởng rằng ngươi có lòng quy thuận nhưng ngươi chung quy vẫn là một mối họa, cũng được thôi, mọi việc đều do ngươi, hôm nay trẫm phải giết ngươi.” Hai ngón tay hắn giơ lên, nhuyễn kiếm bên hông đã nằm trong tay chỉ về phía Bạch Chiến Phong.

Tuyền Cơ lắc đầu, vội la lên: “Hoàng Thượng, không cần, nô tì van cầu người —— ”

Bạch Chiến Phong nhíu mi, tay áo cuốn lại, đẩy Tuyền Cơ ra xa đến mấy trượng.

Hắn quay đầu liếc nhìn Tuyền Cơ một cái thật sâu, hai chân khẽ nhún thi triển khinh công chạy vào sâu trong cánh rừng rậm rạp.

Ánh mắt Long Phi Ly trầm xuống, đuổi theo.

Tuyền Cơ nhún chân, khẩn trương, chạy về chỗ xe ngựa đậu, định tìm đám người Long Tử Cẩm đi ngăn cản hai người đánh nhau, đằng trước lại nhanh chóng xuất hiện hai thân ảnh áo đen.

******

Thân ảnh lần lượt đổi chỗ cho nhau rồi tách ra, hai người đều là một thân áo trắng, lúc này đầy người đã nhuộm một màu đỏ rực.

Rốt cuộc vì trước đó Long Phi Ly đã bị thương quá nặng, thương thế nặng hơn Bạch Chiến Phong rất nhiều, thanh kiếm cắm xuống đất gượng chống thân mình, ánh hàn quang lạnh lẽo, kiếm của Bạch Chiến Phong đã chỉa trước mắt hắn.

Long Phi Ly cười ngạo nghễ, “Động thủ đi, giết chết trẫm thì ngươi sẽ có thể đưa nàng đi.”

“Ta không thể giết ngươi, ngươi là vua.” Bạch Chiến Phong thản nhiên nói, nhẹ nhàng đè lại vết thương máu chảy ra như suối trên người, trên người hắn bị Long Phi Ly đâm ba nhát kiếm, trong đó một nhát đâm vào bụng, vết thương rất sâu.

Hắn đi được vài bước, không thể chống đỡ nổi nữa, nhíu mày, lấy tay vịn một gốc cây to trên mặt đất.

Tiếng vỗ tay hoan nghênh đột nhiên vang lên lanh lảnh.

Hắn hơi kinh hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy sau lưng có mười người vội vàng bước ra, hai người cầm đầu, một nam một nữ, dung mạo cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ là trên mặt nữ tử kia có một vết sẹo xấu xí dữ tợn.

Đúng là đám người Mộ Dung thị do Mộ Dung Phái, Mộ Dung Lâm cầm đầu.

Long Phi Ly biến sắc, Mộ Dung Lâm đã cười duyên một tiếng, nói: “A, Hoàng Thượng, lần trước bà thím kia không giết chết ngươi được nhưng lần này ngươi sẽ không gặp may mắn như vậy đâu.”

Bạch Chiến Phong rùng mình, “Quả nhiên là các ngươi.”

“Phong công tử, ngươi cũng không ngờ tới phải không?” Mộ Dung Lâm giương giọng mà cười, “Ngươi giảng đạo nghĩa quân thần ư, không sao, chúng ta thay ngươi động thủ vậy.”

Mộ Dung Phái cười lạnh, “Ít nhiều cũng nhờ ngươi đã làm hoàng thượng bị thương nặng, bằng không dựa vào thân thủ của hắn, chúng ta thật đúng là không thể có cơ hội xuống tay.”

“Ca ca, mau động thủ đi! Tuy nơi này cách xa chỗ bọn họ đóng quân một chút, nhưng cũng khó nói những người đó có thể tùy thời lại đây hay không.”

Mộ Dung Phái vuốt cằm, nhíu mày cười, rút một cây chủy thủ ngắn từ trong lòng ra rồi bước về phía Long Phi Ly.

Bạch Chiến Phong cắn răng, vung trường kiếm lên, Mộ Dung Lâm che miệng cười, “Công tử đừng vội, ta sẽ nhanh chóng tiễn ngươi ra đi.”

Nàng xoay người về phía Long Phi Ly nói: “Đúng rồi, Hoàng Thượng, quên bẩm báo, Niên phi ư, ta đã phái người đi hầu hạ nương nương rồi, trên đường ngươi nhất định sẽ không tịch mịch đâu.” Nàng dừng lại, lạnh lùng cười, “Hồng nhan họa thủy, ta nhổ vào!”

Long Phi Ly cắn răng nói: “Nếu ngươi dám chạm vào nàng thì trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Mộ Dung Phái xùy nhẹ, “Đợi kiếp sau đi.”

Miệng hắn bất giác trầm xuống, hai tên hắc y nhân lập tức tiến lên, một trái một phải gắt gao kiềm chế hai cánh tay bên vai của Long Phi Ly, ánh sắt lạnh chợt lóe lên, hắn giơ cao chủy thủ đâm mạnh về phía trái tim của Long Phi Ly.

Mộ Dung Lâm cười lạnh, vung tay lên, đám hắc y nhân còn lại nhận lệnh, thân hình lóe lên vây Bạch Chiến Phong vào giữa. Ánh mắt nàng ta lạnh lùng, không chớp nhìn Mộ Dung Phái đang động thủ ở phía trước mặt.

Một tiếng gầm rú mãnh liệt truyền đến, miệng nàng bất giác nhếch lên, loại cảm giác vui sướng tàn nhẫn lan rộng từ khóe mắt đến đuôi lông mày.

Mắt thấy chủy thủ kia sẽ đâm ngập vào trái tim của hoàng đế, số hoàng đế đã tận, bỗng bóng trắng khẽ nhúc nhích, hai gã hắc y nhân bị đánh văng ra, cánh tay Long Phi Ly đột nhiên chụp lấy cổ của Mộ Dung Phái.

Tay kia, hai ngón tay điểm nhẹ hướng về phía hổ khẩu* của Mộ Dung Phái, đoạt được chủy thủ, hắn xoay ngược tay một cái, vũ khí sắc bén kia liền cắm vào vai Mộ Dung Phái.

Mộ Dung Lâm kinh hãi, còn chưa kịp có phản ứng thì phía sau gáy cũng đã trở nên lạnh lẽo, một thanh trường kiếm đặt trên cổ nàng ta.

Sau khi hoảng sợ thì nàng quay đầu nhìn lại, thấy người khống chế nàng chính là Bạch Chiến Phong, sáu thên hắc y nhân đều đã ngã xuống đất, trong rừng, đám người Long Tử Cẩm, Thanh Phong, Đoạn Ngọc Hoàn không biết từ lúc nào đã đến đông đủ.

“Hay cho một kế sách dụ địch.” Mộ Dung Lâm cắn răng, cười lên tiếng, ý cười quàng quạc ngừng lại nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Long Phi Ly, “Cẩu hoàng đế, ngươi thật bỉ ổi!”

Long Phi Ly nhẹ nhàng xoay chủy thủ cắm ở trên người Mộ Dung Phái, Mộ Dung Phái kêu la thảm thiết, mồ hôi ẩm ướt đầy đầu, ánh mắt Long Phi Ly lóe lên, khóe miệng hơi mỉm cười, “Trẫm đã từng nói nếu ngươi chạm vào nàng, trẫm tất không buông tha cho ngươi, sao ngươi không chịu nhớ cho rõ? Ngươi cho là trẫm nói chơi với ngươi sao?”

Hắn vừa dứt lời, tay vỗ một cái, chủy thủ lại đâm sâu vào người Mộ Dung Phái thêm vài phân, Mộ Dung Phái điên cuồng rống ra tiếng, đầu gục xuống ngất đi.

“Ca ca ——” Hai mắt Mộ Dung Lâm đục ngầu, cắn răng cười lạnh nói: “Long Phi Ly, đừng quên là nữ nhân của ngươi còn nằm trong tay ta.”

* : hổ khẩu là ke hở giữa ngón tay cái và ngón trỏ
Bình Luận (0)
Comment