Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 257

“Sao cơ?” Long Phi Ly cười khẽ, Long Tử Cẩm đã đi tới đón lấy Mộ Dung Phái trên tay hắn.

Một tiếng cười duyên vang lên, mấy người từ một bên cánh rừng đi ra, lúc này, trời đã không còn tối, ánh mặt trời mới mọc.

Trong tay hai gã tử vệ dẫn theo hai tên hắc y nhân, một nữ tử lúm đồng tiền trong trẻo nói: “Mộ Dung tiểu thư tìm ta à?”

Đứng bên cạnh nàng là Hạ Tang, Hạ Tang cười lạnh nói: “Nương nương còn đang ngủ, lẽ nào lại để cho ngươi quấy nhiễu chứ?”

Mộ Dung Lâm kinh ngạc nhìn nữ tử áo tím, run giọng nói: “Ngươi không phải là Niên Tuyền Cơ?”

“Nữ nhân này sao lại ngu xuẩn như vậy chứ? Không phải Hạ Tang đã nói cho ngươi là tẩu tẩu của ta còn đang ngủ sao? Đều do ngươi làm hại, nàng bây giờ còn ngủ, vẫn ngủ…” Nữ tử hừ lạnh, nói xong tức giận lại xông lên, hung hăng liếc Mộ Dung Lâm một cái, đưa tay vuốt mặt một cái, tay đã cầm một cái mặt nạ mỏng manh tinh tế như cánh ve.

“Ngọc Trí công chúa?” Mộ Dung Lâm cả kinh nói.

Ngọc Trí vỗ tay cười to, lại nhảy nhót, “Còn không phải là bản công chúa ư? Cửu ca thập ca, các huynh thấy lúc nãy Ngọc Trí dịch dung có thành công không?”

Long Tử Cẩm cười mắng, “Tiểu nha đầu.”

Ngọc Trí nói xong lại bắt chước giọng nói của Tuyền Cơ, cười dài nhìn Bạch Chiến Phong nói: “Đại ca, ngươi thì sao?”

Bạch Chiến Phong nghe thấy nàng gọi một tiếng đại ca thì nhìn nàng một cái, không trả lời lại, hắn biết, nhân duyên của hắn cùng với người vẫn gọi hắn là đại ca kia đã hết, nhưng cách xưng hô này trong lòng hắn vẫn hy vọng chỉ dành riêng cho nàng.

Sau khi quen biết nàng, tựa hồ hắn có thêm rất nhiều hỉ nộ ái ố, cũng có … lòng riêng, hắn tự giễu cười.

Ngọc Trí kinh ngạc nhìn Bạch Chiến Phong, cắn cắn môi, Hạ Tang nhìn thấy thần sắc của Ngọc Trí, trong lòng hơi trầm xuống.

Lúc này, giọng nói của Long Phi Ly thản nhiên truyền đến, “Mộ Dung Lâm, trẫm muốn có thuốc giải độc.”

Mộ Dung Lâm cất tiếng cười to, “Thuốc giải ư? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi sao? Nực cười!”

“Trẫm nghĩ là ngươi muốn giữ lại mạng sống.” Ánh mắt Long Phi Ly thâm trầm, ngữ khí lại cực kỳ ung dung.

“Ta sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ là đưa thuốc giải cho ngươi thì có thể đổi được mạng sống của hai huynh muội ta!”

Bạch Chiến Phong nhẹ giọng nói: “Nếu không giao thuốc giải ra, hai người các ngươi chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngươi không phải là người ngu xuẩn, vì sao không thử tin tưởng là quân vô hí ngôn?”

Công tâm mà nói thì một câu nói hờ hững của Bạch Chiến Phong lại khiến cả người Mộ Dung Lâm chấn động, nàng không muốn chết…

“Long Phi Ly, ngươi nói có thể tin được không?” Hung hăng nhìn về phía Long Phi Ly, một bàn tay của Mộ Dung Lâm thò vào trong ngực.

Long Phi Ly lạnh lùng nói: “Nếu ngươi giao thuốc giải ra, trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng.”

“Còn ca ca của ta nữa! Ngươi phải đáp ứng ta, sau khi lấy được thuốc giải dược thì phải lập tức thả hai người chúng ta đi, không thể có chút ngăn trở nào.”

“Được!”

Ánh mắt Mộ Dung Lâm xoay tròn, cánh tay giơ lên, một bình sứ nhỏ được ném về phía Long Phi Ly.

Long Phi Ly đón lấy bình sứ, nhìn về phía Thanh Phong.

Thanh Phong vuốt cằm, bước nhanh đến trước mặt Mộ Dung Lâm, Bạch Chiến Phong nhanh nhẹn ra tay điểm vào một số huyệt đạo của Mộ Dung Lâm.

Mộ Dung Lâm kinh hoảng nói: “Các ngươi muốn làm cái gì?”

Thanh Phong cũng không nói gì, hai ngón tay nắm cằm dưới của nàng ta, nhét một viên thuốc màu nâu vào trong miệng nàng ta.

Ở bên kia, Long Tử Cẩm cũng làm như vậy đối với Mộ Dung Phái đang ngất xỉu.

Mắt phượng của Long Phi Ly khẽ nhướng lên, thản nhiên nói: “Loại thuốc này có tên là Tồi Tâm đan, độc tính rất chậm, chỉ là nếu không có thuốc giải thì sau nửa năm người trúng độc chắc chắn sẽ bị vỡ tim mà chết.”

“Mộ Dung tiểu thư, trẫm nghĩ bây giờ có phải là ngươi nên cho trẫm thuốc giải thật sự hay không đây?”

Mộ Dung Lâm kinh hãi, nàng là người ác độc, vừa rồi đưa bình sứ kia cho Long Phi Ly thì trong đó chỉ chứa một loại thuốc giải, nếu người trúng độc chỉ uống một loại thuốc giải này thì dù bên ngoài hoa độc sẽ từ từ lui dần, hoa ảnh biến mất nhưng trên thực tế đến khi trăng tròn độc này vẫn có thể đúng hạn khởi phát.

Bạch Chiến Phong giải khai huyệt đạo cho Mộ Dung Lâm, Mộ Dung Lâm nhắm mắt cười thảm, “Ngươi quả nhiên ngoan độc!”

Nàng run run đem một bình thuốc khác ném xuống đất, cắn răng nói: “Dùng hai thuốc cùng một lúc.”

“Sau nửa năm hãy đến đế đô gặp mặt. Nếu nữ nhân của trẫm có cái gì bất trắc thì ngươi cũng không cần đến đó nữa, độc này không lợi hại như hoa độc của ngươi nhưng nghe nói lúc độc phát sẽ không chết ngay mà sẽ chậm rãi tra tấn, chờ cho tâm mạch đứt hết mới chết, tư vị đó chắc là rất khổ sở.” Long Phi Ly nhíu mày cười, trong ánh mắt hiện lên tia nhìn âm lệ tàn nhẫn.

Mộ Dung Lâm rùng mình một cái, từ xưa đến nay, hình phạt tàn khốc nhất cũng không qua được hình phạt tàn khốc trong cung đình, thuốc độc nhất cũng nằm trong cung, nàng biết lời nói của Long Phi Ly là không giả.

Trong kỳ hạn nửa năm nàng không thể không đến đế đô, đến lúc đó tính mạng lại rơi vào tay nam nhân này một lần nữa.

Nam nhân này một ngày còn chưa chết thì quả là một kẻ địch rất lớn.

******

Bạch Chiến Phong nhìn theo hai thân ảnh chật vật trốn vào trong bóng đêm, thản nhiên nói: “Ngươi thật sự buông tha cho hai người bọn hắn?”

“Sư huynh?” Thanh Phong cũng khẽ nhíu mày.

Long Phi Ly nói: “Nếu không thả bọn họ rời đi, ai đưa thám tử của trẫm đi tìm hang ổ của bộ tộc Mộ Dung thị? Trẫm từng hứa với nàng chắc chắn phải giết hết bộ tộc nhà Mộ Dung báo thù cho nàng.”

Hắn ngừng một chút, thanh âm lạnh lẽo, “Một người cũng không tha.”

Người già, trẻ con, phụ nữ, một người cũng không tha? Bạch Chiến Phong hơi hơi nhướng mày, nói: “Hoàng Thượng còn muốn tìm người đứng sau lưng chỉ huy bọn họ nữa.”

Lời Bạch Chiến Phong nói ra, đám người Long Tử Cẩm mới biết được tâm tư của hoàng đế.

Đoạn Ngọc Hoàn cười, nói: “Hoàng Thượng, kế này hay lắm.”

Long Tử Cẩm nói: “Cửu ca, huynh xem, người đứng đằng sau chỉ huy có thể là người trong cung không? Có thể là Long Lập Dục hay không?”

“Chỉ sợ là không phải.” Long Phi Ly ngưng mắt, nhìn về phía xa xa nói.

Bạch Chiến Phong vừa rồi nhặt cái chai thứ hai trên mặt đất lên đưa cho Long Phi Ly.

“Cám ơn.”

Ngọc Trí cười hắc hắc, nói: “Đừng cảm tạ, chúng ta mau mau đi thăm cửu tẩu đi.”

Long Phi Ly vung vạt áo, sớm đã bước nhanh về phía trước, hắn… đã rất khẩn cấp muốn gặp nàng.

Lấy được thuốc giải, tâm tình tất cả mọi người đều hưng phấn, hiện tại chỉ chờ Tuyền Cơ tỉnh lại, trước khi đi, An Khang đã chẩn bệnh cho Tuyền Cơ sau đó có nói qua chỉ cần một thời gian, nàng nhất định sẽ tỉnh lại.

Đoàn người tới chỗ neo xe ngựa bên ngoài cánh rừng thì thấy mười mấy tên tử vệ cùng hộ vệ mặc thường phục vây quanh xe ngựa.

Long Phi Ly rùng mình, lập tức tiến lên, trầm giọng nói: “Nương nương ở bên trong xe có chuyện gì ư?”

Mọi người đi theo phía sau thấy thế cũng toát mồ hôi, chỉ sợ Tuyền Cơ lại xảy ra chuyện gì đó.
Bình Luận (0)
Comment