Tam Hỏa

Chương 37

Sau Tết Nguyên Tiêu, mọi người dần dần thu hồi dáng vẻ lười nhác để trở lại trạng thái làm việc. Mùa xuân ở thành phố An tới muộn, lá cây còn chưa đâm chồi nảy lộc, vậy mà đột nhiên có một luồng không khí lạnh xuất hiện, mưa bụi xen lẫn tuyết rơi trên mặt đất khiến con đường của thành phố trở nên lầy lội.

Lâm Sân hôm nay có tiệc xã giao nên Tống Tịnh Vãn không bảo anh tới đón, tự mình dựng đi xe buýt về nhà. Cô gặp Nghiêm Tư vừa đi chơi mạt chược về ở vườn hoa tiểu khu, anh ấy uể oải chào hỏi, trông thấy ai cũng bày ra vẻ chán nản, ỉu xìu.

“Tan làm về đấy à?”

“Vâng.”

Hai người một trước một sau bước vào thang máy, anh thay cô ấn nút lên tầng. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, một tràng tiếng bước chân “Lộp cộp” truyền đến rồi cả tiếng gọi với theo “Chờ một chút”. Một người đàn ông trung niên hơi mập, đeo kính xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người kia nhìn thấy Nghiêm Tư thì kinh ngạc bất ngờ, Tống Tịnh Vãn đứng trong góc thang máy nghe được cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa hai người họ.

“A Tư, cậu nghỉ ngơi lâu như vậy chắc đã đủ rồi chứ? Chừng nào thì bắt đầu sáng tác bài hát?”

“Không biết, không muốn viết, viết cũng không có ý tưởng. Anh về đi, đừng tới tìm tôi nữa.”

“Lý do? Cậu có tài như vậy, nếu không làm nhạc thì đáng tiếc lắm. Cậu vẫn còn trẻ mà đã muốn lãng phí tài năng của mình sao?”

“...”

Tống Tịnh Vãn chỉ nghe được đến đây, thang máy liền ngừng lại. Cô không muốn quấy rầy bọn họ nói chuyện nên yên lặng ra khỏi thang. Thời tiết như hôm nay vốn không thích hợp để ra ngoài, cô tùy tiện nấu một bát mì sợi ngồi trên bàn nhỏ ăn. Không biết có phải do thời tiết âm u hay không, tự cô cảm thấy căn nhà trống rỗng này có chút ảm đạm.

Cô mở TV rồi mở thêm đèn, rất nhanh đã xử lý xong bát mì thiếu dinh dưỡng này. Đem bát đũa vào bếp dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi, cô cầm máy tính và sách mới mượn ngồi trên thảm đọc qua tư liệu.

Khi Lâm Sân về, thời gian vẫn chưa muộn, có thể là ngay khi ăn xong anh đã rời đi. Cô vừa mở cửa ra, anh mang theo hơi lạnh từ chiếc áo khoác mặc trên người cúi đầu xuống muốn hôn cô, cánh môi lành lạnh dán lên da thịt khiến cô khẽ rụt người về sau. Cô còn gửi được mùi rượu thoang thoảng.

“Anh uống rượu à?” Cô ngẩng đầu đối diện với anh, thấy ánh mắt anh trông vẫn tỉnh táo, không giống như đã uống say cho lắm.

Anh lại hôn nhẹ cô một cái, ôm vai cô vào cửa, “Chỉ một ít thôi, anh chưa say.”

Tống Tịnh Vãn cũng không biết anh say thật hay giả, đỡ anh đến ghế sa lon ngồi xuống, rồi rót cho anh một cốc nước nóng. Anh uống được một ngụm liền đặt cốc trên bàn trà, sau đó duỗi tay ôm cô vào lòng, cũng không làm hành động gì quá phận, chỉ lẳng lặng ôm, tay cũng rất quy củ đặt trên lưng cô.

Tống Tịnh Vãn cảm thấy mỗi cái ôm của anh có đôi khi còn khiến cô rung động hơn cả những nụ hôn. Lồng ngực anh ấm áp, giống như cảng tránh gió mà mọi người hay nói.

Trên TV chiếu tin tức về một trang trại chăn nuôi lợn trong vòng một đêm chết hơn trăm con, tổn thất mấy chục vạn tệ, trong không gian yên ắng văng vẳng tiếng tự thuật của chủ trang trại. Cô áp người sát vào lồng ngực anh gây ra tiếng sột soạt, khiến Lâm Sân không khỏi nở nụ cười: “Bữa tối ăn gì? Có phải em lại lười biếng nấu mì không?”

Cô hỏi sao anh đoán được, anh đáp chỉ dùng đầu ngón chân nghĩ anh cũng biết.

Chủ đề cứ như vậy được khơi ra, nhưng mới trò chuyện được một chút tay anh đã bắt đầu không an phận lần mò lên, từ cái eo thon nhỏ đến sống lưng cô rồi lặng lẽ trượt vào... Ngón tay thô ráp lướt qua da thịt mịn màng tinh tế, ngay lập tức cô tự bật còi báo động, vội vàng kéo cái tay đang làm loạn của anh ra. Anh vẫn không tỏ ra hoang mang, cầm ngược lấy bàn tay nhỏ của cô rồi thuận thế ép cô xuống ghế sa lon...

Anh không dám quá phận, hôn một lát thì không tiếp tục nữa. Nhưng thân thể còn dán chặt vào người cô không chịu dậy. Cô mông lung suy nghĩ, đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy anh động đậy, liền đẩy người anh, nhưng sức lực của cô chỉ như đang gãi ngứa, trêu chọc tim anh rạo rực hơn.

Vốn chỉ uống một chút rượu nên tự chủ của anh không tốt như vậy.

Trong mắt anh sáng tối không rõ, trầm giọng cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.” Nếu còn cử động anh không thể bảo đảm sẽ phát sinh chuyện gì.

Đầu óc chậm chạp đến mấy, cô cũng cảm giác được. Cô cuộn tròn ngón chân, máu nóng từ lòng bàn chân đi lên, không chỉ mặt mà ngay cả cái cổ trắng nõn cũng ửng hồng hết cả.

Vẻ e lệ này của cô lại khơi dậy dục vọng vừa mới áp xuống, anh không kịp kiềm chế bèn cắn vào cổ cô một cái.Hôm sau là cuối tuần, Tống Tịnh Vãn và Tôn Uẩn hẹn nhau cùng đi ăn trưa.

Lâm Sân thức dậy sớm, vừa chạy bộ về thì mua bữa sáng, gõ cửa nhà bạn gái. Có điều hôm nay gõ một lúc lâu, cô mới chạy ra mở cửa.

Sáng sớm vẫn còn ở nhà, thấy cô đeo khăn quàng cổ, ánh mắt nhìn anh có chút không tốt lắm. Dù không nhìn ra tức giận, nhưng không còn dịu dàng như mọi ngày.

Anh có chút áy náy, mà cũng không hẳn.

Anh ho nhẹ một tiếng, lo lắng hỏi: “Anh cắn đau em rồi à? Để anh xem xem, đợi lát nữa anh sẽ đi mua thuốc.”

Cảm xúc của cô rõ ràng hơn thường ngày, không biết sao đã biểu đạt bất mãn của mình, né tránh tay anh: “Không đau, không cho phép anh nhìn.”

Lần đầu nghe thấy cụm “Không cho phép” mang vẻ cứng rắn từ cô thế này, chút áy náy kia cũng tản ra sạch sẽ.

Trong lòng thì thích thú nhưng ngoài mặt thở dài: “Là anh sai, xin lỗi em, lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”

Cô vẫn luôn dễ mềm lòng, thấy anh xin lỗi thì chỉ nói trách thêm 1 câu: “Về sau uống rượu, không cho phép tới tìm em.”

Mặc kệ say hay không say, chỉ cần anh uống rượu cô cũng sẽ không mở cửa.

“Được.” Anh đồng ý một cách thần tốc, nhưng cô có ngốc đến mấy cũng nghe ra anh không có mấy phần thành ý. Cô không vui nhìn anh, anh liền đưa tay xoa đầu cô, “Em còn nhìn anh như thế nữa, anh hôn em đấy nhé? Anh cam đoan lần sau uống rượu sẽ không làm phiền em nữa.”

Nhưng chẳng dám đảm bảo sẽ dụ dỗ cô đến tìm mình.

Thấy cô im ắng một lúc, anh kéo tay cô lại, cô không còn né tránh như trước.

Tôn Uẩn là người rất tinh tế, nhìn cô kín mít choàng khăn thì chỉ nở nụ cười mờ ám, không lột trần sự thật.

Tự Tống Tịnh Vãn thấy cô ấy cười như vậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng, chủ động mở lời: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

Tôn Uẩn nói ra câu nói rất kinh điển kia: “Tớ nghĩ gì cơ? Cái gì tớ cũng không nghĩ.”

Chọc cho người ta thẹn thùng còn nói tiếp: “Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cậu ngại gì mà ngại. Chuyện này cũng không có gì lạ cả, hai bên có tình cảm tự nhiên mà phát triển, chưa kể các cậu hẹn hò đã hơn hai tháng như vậy là rất bình thường, cứ có biện pháp phòng tránh thì chẳng sao cả.”

“Không phải... bọn tớ chưa tới bước cậu đang nói.” Cô đỏ tai nhỏ giọng phản bác.

Từ khi bọn họ xác định quan hệ đến nay, ngoại trừ tối hôm qua có quá mức một chút thì mọi lúc anh đều rất tôn trọng cô, phần lớn chỉ kéo tay ôm một cái rồi ngừng lại hôn. Số lần hôn có khi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Cho dù như thế này, cô đều rất thẹn thùng, chứ đừng nói đến chuyện kia.

“Chưa có sao?” Tôn Uẩn vậy mà cảm thấy hơi thất vọng, còn tưởng rằng sau này có thể trò chuyện mấy chủ đề không thích hợp cho thiếu nhi với cô nữa chứ.

Cô ấy cảm thán: “Tớ tưởng anh ấy lớn tuổi, còn chưa từng yêu đương gì sẽ không nhịn được mà ăn tươi nuốt sống cậu luôn cơ đấy. Cũng không dễ dàng nhỉ, anh ấy lớn hơn cậu bảy tuổi hả? Thế sang năm đã 29, nếu thật sự chưa từng nói qua yêu đương, vậy tức là...”

Cô có chút không thể tin được, nhìn qua một người ưu tú như vậy mà xung quanh không thiếu người theo đuổi, làm gì đến mức chưa ăn thịt lại còn chưa yêu bao giờ, anh ấy định lừa gạt Tống Tịnh Vãn sao? Hay là...

“Anh ấy có bệnh khó nói?” Tôn Uẩn cảm thấy khả năng này cũng rất lớn.

Cô bắt đầu lo lắng cho Tống Tịnh Vãn, đồng thời chân thành đề nghị: “Tống Tịnh Vãn, tớ nói này, cậu đừng thẹn thùng cũng đừng bỏ qua vấn đề này. Tớ biết cậu tương đối bảo thủ, nhưng vấn đề này vô cùng thực tế, tuy hai người không vì dục vọng mà đến với nhau nhưng nó rất quan trọng. Chúng ta phải bảo vệ chính mình, nghĩ tới hạnh phúc tuổi già. Nếu như các cậu đã nhận định đối phương là người cùng đi đến cuối, chuyện kia xảy ra cũng chỉ là sớm hay muộn. Nhưng nếu quá bảo thủ, đợi đến đêm tân hôn mới phát hiện đối phương không được, vậy coi như vấn đề đã lớn. Đương nhiên hai người yêu nhau thật lòng cũng được, nhưng tối thiểu phải biết sớm một chút để chuẩn bị trong lòng. Đàn ông rất sĩ diện với phương diện này, tớ sợ ngay từ đầu anh ấy không dám nói cho cậu...”

Tống Tịnh Vãn kinh ngạc lắng nghe Tôn Uẩn nói, mãi đến khi cái bát làm nóng tay mình, cô mới phản ứng kịp.

Cô cảm thấy những lời Tôn Uẩn nói còn cách cô rất xa, khi tư tưởng ấy ăn sâu vào đầu, hồi lâu còn chưa lấy lại được tinh thần.

Vì thất thần nên cô lại ăn nhiều. Trong khi chờ Lâm Sân tới đón, nhìn sang ven đường có tiệm thuốc, cô quyết định đi mua một ít thuốc tiêu hóa.

Bên trong tiệm thuốc có rất nhiều người, dược sĩ đưa cho cô túi thuốc tiêu hóa. Lúc đi ngang qua một cô gái trẻ, cô nghe thấy cô ấy hỏi dược sĩ hướng dẫn: “Hai nhãn hiệu này cái nào tránh thai hiệu quả hơn? Tác dụng phụ lớn hay nhỏ?”

Cô ấy nhìn rất trẻ, trông còn nhỏ tuổi hơn cả cô nhưng không hề tỏ ra e dè với chuyện này.

Cô đi qua cô ấy, cầm theo túi thuốc tiêu hóa ra tính tiền. Cô gái trẻ vẫn còn kiên nhẫn chọn lựa, thu hút chú ý của mọi người xung quanh. Đứng xếp hàng trước Tống Tịnh Vãn là một bác gái, bác gái lắc đầu, nói một câu: “Con gái bây giờ chẳng có chút tự ái nào.”

Gương mặt lộ vẻ khinh thường, miệt thị giống như đã nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu.

Tống Tịnh Vãn cảm thấy lời bác gái kia nói có chút không lọt tai, bác ấy không biết rõ cô gái kia thì sao biết người ta có tự ái hay không?

“Bác nói như vậy thì bác là mẹ cô ấy hả? Bác cũng rảnh rỗi bao đồng thật.” Sau lưng truyền tới một giọng nói quen thuộc, Tống Tịnh Vãn quay đầu thấy được Vân Khinh Khinh đã lâu không gặp.

“Chị Khinh Khinh?” Cô vừa quay lại, sắc mặt Vân Khinh Khinh trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, cô cũng chú ý tới cô ấy vừa giấu đồ ra sau lưng.

“Ơ, trùng hợp quá Tiểu Vãn. Sao em cũng ở đây thế?” Cô ấy cười không được tự nhiên cho lắm.

Bác gái hậm hực bỏ đi, Tống Tịnh Vãn xách túi thuốc tiêu hóa đặt lên bàn thu ngân, rồi nói với Vân Khinh Khinh: “Chị Khinh Khinh, tính chung luôn nhé?”

Nhân viên thu ngân cũng để ý hai người, Tống Tịnh Vãn nghi hoặc nhìn Vân Khinh Khinh hơi kỳ lạ mà không nói lời nào.

Vân Khinh Khinh đang suy nghĩ liệu có nên lập tức bỏ đồ xuống rồi chạy trốn hay không. Nhưng nếu cô chạy đi, kiểu gì Tống Tịnh Vãn cũng biết, tình huống có thể sẽ phức tạp hơn nên dứt khoát nhắm mắt đặt đồ trong tay lên.

Nhân viên thu ngân thuần thục quét mã, giọng điệu dễ mến: “Tổng 168 tệ ạ.”

Tống Tịnh Vãn nhìn chằm chằm que thử thai trên quầy, nhất thời không nghe được tiếng của cô nhân viên đang nói gì.
Bình Luận (0)
Comment