Trong lúc Tống Tịnh Vãn còn đang sững sờ, Vân Khinh Khinh cầm hóa đơn rồi thở dài yên lặng đi ra khỏi tiệm thuốc trước. Tống Tịnh Vãn mới kịp phản ứng vội vàng theo sau, hai người nhìn nhau rồi gọi tên đối phương, một người không biết hỏi thế nào, người kia cũng không biết giải thích ra sao.
“Bây giờ chị vẫn đang bối rối, để lát nữa chị sẽ nói rõ với em.” Vân Khinh Khinh biết chuyện đã đến mức này cũng không thể giấu giếm, việc trước mắt vẫn là kiểm chứng xem suy nghĩ của mình có đúng không đã.
Nhà cô ấy ở gần đây, đi khoảng mấy phút đã tới. Tống Tịnh Vãn gửi cho Lâm Sân một tin nhắn, báo mình có chuyện rất quan trọng nên tạm thời chưa về được. Lâm Sân gọi điện thoại xác nhận cô không sao mới yên tâm, dặn dò cô xử lý công việc xong xuôi thì anh sẽ đến đón. Cô đáp không cần anh phải quá lo lắng, tự mình có thể về được rồi cúp máy.
Trước sự đồng ý ngầm của Vân Khinh Khinh, Tống Tịnh Vãn đi theo cô ấy về nhà. Vân Khinh Khinh cũng chẳng kịp nghĩ xem nên tiếp đón cô thế nào cho chu đáo, bảo cô cứ tùy tiện ngồi chờ một chút, sau đó bước vào phòng vệ sinh.
Đợi một lúc lâu, Tống Tịnh Vãn lịch sự ngồi trên ghế sa lon, hai cánh tay khép nép một chỗ.
Mấy phút sau, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng xả nước, nhưng chờ mãi Vân Khinh Khinh vẫn chưa ra.
Tống Tịnh Vãn lo lắng đi đến trước cửa phòng vệ sinh, gõ nhẹ một cái: “Chị Khinh Khinh ơi?”
Vân Khinh Khinh mặt mũi tái nhợt mở cửa, dáng vẻ như vừa đón nhận tin sét đánh, không chịu nổi đả kích đi ra ngoài.
Thấy biểu cảm của cô ấy, lòng Tống Tịnh Vãn trầm xuống, không cần nói gì cô cũng tự ngầm hiểu kết quả.
Vân Khinh Khinh nhờ vả Tống Tịnh Vãn trước mắt đừng nói cho Tống Hoài Quân biết, cô ấy vẫn rối như tơ vò, chưa biết xử lý chuyện này thế nào. Để đến khi nào bình ổn tâm trạng, suy nghĩ kĩ càng, cô ấy sẽ tìm Tống Hoài Quân nói cho rõ ràng.
Tống Tịnh Vãn đồng ý, rồi đề xuất cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, còn nói nếu như chỉ có một mình, ngày mai có thể gọi cô đi cùng.
Vân Khinh Khinh ôm gối ngồi trên ghế sa lon, sa sút tinh thần vò đầu bứt tóc, có chút không nguyện ý đối mặt với hiện thực. Tống Tịnh Vãn nhìn cô ấy sốt ruột mà không có cách nào cả, trong thời gian ngắn tự bản thân cũng chưa tiếp thu nổi chuyện này.
Trong ấn tượng, Vân Khinh Khinh là một cô gái hào sảng, dù không thân thiết lắm nhưng cô ấy vẫn luôn đối xử dễ mến với Tống Tịnh Vãn, không tỏ ra ghét bỏ cô kiệm lời. Là cháu gái của Tống Hoài Quân, cô thấy mình chưa có quyền để quyết định mọi việc nhưng vẫn cố vắt óc nói một câu: “Chị đừng sợ.”
Vân Khinh Khinh giấu mặt xuống gối, giọng điệu buồn rầu: “Chị chưa thể đảm đương nổi vai trò là một người mẹ tốt.”
Cũng không biết có phải ông trời đã sắp đặt hay không, hết lần này tới lần khác lại để cô mang thai vào lúc này.
Từ một phương diện nào đó, Vân Khinh Khinh cảm thấy mình và Tống Hoài Quân là cùng một kiểu người thích tự do, đều chỉ biết tận hưởng niềm vui trước mắt. Bọn họ sẽ không kiềm chế tình cảm của mình, yêu thích lẫn nhau thì đến gần, hết tình cảm thì tách xa. Trước Tống Hoài Quân, cô đã từng có mấy người bạn trai nhưng tất cả đều không sâu đậm lâu dài. Cho nên, sau mấy tháng hẹn hò cùng Tống Hoài Quân, tình cảm tự nhiên phai nhạt dần, không còn cảm giác đặc biệt.
Thời điểm yêu Tống Hoài Quân nhất, cô còn không nghĩ đến tương lai sau này của hai người, đừng nói đến có em bé, đám cưới cũng chưa từng nghĩ qua.
Nếu nói theo lối ví von, bọn họ giống như một ngọn lửa, thiêu cũng nhanh cháy, dập tắt cũng nhanh tàn. Khi lửa tình giữa hai người đã đến bờ sắp tắt, đột nhiên lại phát sinh một chuyện ngoài ý muốn, thật sự không phải là chuyện tốt.
Chưa nói đến việc Vân Khinh Khinh với cô chưa nhận biết sâu, cô ấy cũng không thể ích kỷ mà không phụ trách sinh mệnh bé bỏng này.
Rõ ràng đã có biện pháp phòng tránh, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Sau khi Tống Tịnh Vãn đi, cô ấy coi chiếc gối ôm như Tống Hoài Quân mà ném xuống đất: “Mua bao gì mà chất lượng vấn đề cũng không biết!”Từ nhà Vân Khinh Khinh đi ra, trong lòng Tống Tịnh Vãn như bị đè ép bởi một tảng đá lớn.
Khối đá này mãi đến khi về nhà gặp Lâm Sân mới rơi xuống “bịch” một tiếng. Lâm Sân hỏi cô làm sao thế, cô khe khẽ thở dài, chủ động ôm lấy anh một cách hiếm thấy.
Người bên cạnh rơi vào khốn cảnh, cô cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Vân Khinh Khinh tâm sự với cô rất nhiều, nói cô ấy và Tống Hoài Quân sẽ không đi đến lâu dài, xảy ra tình huống mang thai này là bất đắc dĩ. Cô có thể nhìn ra được, cho dù Vân Khinh Khinh không nói ra, sự ích kỷ của cô ấy cũng là không đành lòng.
Dù sao cũng là một đứa bé, một sinh mệnh sống.
“Có phải trong cuộc sống, mỗi người đều sẽ gặp phải chướng ngại mà không thể vượt qua không?”
Trước đó cô vẫn cho rằng Tống Hoài Quân và Vân Khinh Khinh có quan điểm yêu nhau rất thoáng, nâng lên được cũng buông xuống được, không giống như cô lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí đến quá mức.
Nhưng bọn họ dường như đã bỏ sót một vài thứ, trong mắt họ tình cảm nâng lên đặt xuống như vậy là lẽ tất nhiên.
Đột nhiên cô nghiêm túc khiến Lâm Sân hoài nghi, nhưng anh không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ xoa xoa đầu cô rồi ôn nhu nói: “Đương nhiên rồi, cuộc sống vẫn luôn không ngừng hướng về phía trước, kiểu gì cũng sẽ gặp phải chướng ngại. Ban đầu là đơn độc đối mặt, nhưng trên con đường ấy nhất định sẽ gặp được người đồng hành thích hợp, mọi chuyện không còn khó khăn như vậy nữa.”
Anh cầm tay cô, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn xuống: “Tiểu Vãn, đừng sợ.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, tảng đá trong lòng rơi xuống không còn phát ra tiếng vang kịch liệt, mà là rơi vào một khoảng không mềm mại, biến mất biệt tích.
Cô biết em trai hoặc em gái mình không có khả năng đến với cuộc đời này, nên càng thêm tiếc nuối mối tình ngắn ngủi giữa Vân Khinh Khinh và Tống Hoài Quân. Mặc dù trước đây Tống Hoài Quân cũng từng trải qua nhiều lần yêu đương, nhưng giai đoạn Vân Khinh Khinh và Tống Hoài Quân quen biết đến yêu nhau, đều là tự cô chứng kiến. Bọn họ xứng đôi như vậy, hai người đều vui vẻ yêu đời, thích tự do thoải mái, cô còn nhớ rõ vẻ vui sướng của bọn họ khi cùng phi ngựa ở vùng ngoại ô.
Nhưng hôm nay, những chuyện kia sẽ chỉ biến thành hồi ức không thể kéo dài. Có phải đồ vật quý giá cũng không thể giữ được lâu dài không? Cô càng nghĩ càng lo lắng về tương lai xa xôi.
Anh an ủi cô đừng sợ, sau đó dắt tay cô đi.Mặc dù Tống Tịnh Vãn không nói cho Lâm Sân chuyện gì xảy ra, nhưng không lâu sau Lâm Sân cũng biết đầu đuôi sự tình.
Mất mấy ngày bị tâm lý đà điểu
(1), Vân Khinh Khinh đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ báo cô đã mang thai tám tuần, các hạng mục chỉ số đều bình thường, sức khỏe của cả mẹ và con đều rất khỏe mạnh.
(1) Tâm lý đà điểu: áp lực, không dám đối mặt với vấn đềRa khỏi bệnh viện, cô quyết định vò đã mẻ thì không sợ vỡ, lập tức bắt xe đến “Trạch Quang”. Trong lúc Tống Hoài Quân đang làm việc, bị cuộc điện thoại của cô gián đoạn thì tỏ ra rất bất ngờ, nhưng anh vẫn tạm dừng công việc, chạy đến quán cà phê gần công ty để gặp cô.
Nhiều ngày tỉnh táo lại, tâm trạng Vân Khinh Khinh đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô không hề nói gì, đem tờ giấy xét nghiệm đưa cho Tống Hoài Quân nhìn trước.
Sau đó Tống Hoài Quân liền sửng sốt.
Anh hóa đá khoảng ba phút, đầu óc rối như tơ vò. Nói thật, từ khi lập nghiệp tới giờ, sóng to gió lớn gì mà anh chẳng thấy qua, nhưng vẫn bị bóng đen chưa rõ ràng trên tấm ảnh siêu âm làm cho hoảng loạn, không nói nên lời.
Vân Khinh Khinh quả nhiên đã dự liệu được phản ứng của anh, nhưng đợi đến thời khắc nói ra sự thật này cô vẫn cảm thấy khó mà đối mặt. Bởi vì bất luận Tống Hoài Quân nói với cô điều gì, cũng sẽ không thể thay đổi sự thật đã rõ rành rành.
Cho nên, cô chỉ để lại tờ giấy xét nghiệm rồi rời đi, Tống Hoài Quân vội vàng chạy theo cô mà không đuổi kịp.
Anh gấp gáp gọi điện thoại, cô bắt máy nghe rồi nói: “Chúng ta phải tỉnh táo suy nghĩ cho kĩ, hai ngày nữa gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng.”
Tống Hoài Quân cầm tờ giấy xét nghiệm hồn bay phách lạc quay về công ty, như một cái xác không hồn đi vào văn phòng Lâm Sân, sau đó đặt tờ giấy kia lên bàn làm việc của anh. Lâm Sân nhíu mày một cái, nhìn mấy chữ trên giấy thì càng cảm thấy khó hiểu.
Điệu bộ này của cậu ta là đang muốn nói cho anh biết, cậu ta đã mang thai?
Sắc mặt Tống Hoài Quân nghiêm túc hơn bao giờ hết, nói gằn từng chữ: “Tôi sắp lên chức bố rồi.”
Lâm Sân nhẹ nhàng thở ra, anh đáp: “Vậy chúc mừng cậu.”Tống Hoài Quân và Lâm Sân là tình bạn hữu nghị, nhiều hơn nữa là tình anh em cách mạng bao năm gắn bó, đến mức trong cuộc sống Tống Hoài Quân gặp phải vấn đề gì khó giải quyết, cũng sẽ giống như lúc làm việc muốn nghe đề xuất của Lâm Sân.
Nhưng lần này Lâm Sân không đưa ra đề xuất gì hữu dụng, chỉ bảo anh đi trấn an hai mẹ con họ trước, còn nói kể cả về sinh lý lẫn tâm lý, chuyện này tổn thương lớn nhất là hai người họ.
Vân Khinh Khinh bảo anh phải tỉnh táo trước, nhưng anh hoàn toàn không tỉnh táo nổi. Nghe Lâm Sân nói như vậy, càng gấp gáp muốn gặp Vân Khinh Khinh, bèn quyết định đến nhà tìm cô. Nhưng cảm xúc của anh bất ổn, lúc mở cửa còn không dám nắm lấy cái tay cầm, khiến Lâm Sân nhìn thấy mà lo lắng trên đường đi anh ấy sẽ xảy ra chuyện, liền quyết định lái xe đưa anh đến nhà Vân Khinh Khinh.
Hai người gặp nhau dưới tầng, ban đầu cảm xúc còn rất tốt, anh đứng xa xa cũng không nghe được bọn họ đang nói gì. Về sau không biết làm sao mà cãi vã, giọng càng lúc càng lớn.
Vân Khinh Khinh kiềm chế đã lâu, hai mắt phiếm hồng lớn tiếng: “Nghe anh! Nghe anh! Anh muốn em làm người xấu thì có, để anh được tự do thoải mái chứ gì? Về sau anh có thể nói, ban đầu là do em quyết định, do em không muốn có con, còn anh thì vô tội, cái gì cũng không làm. Thế này không phải đổ hết lỗi cho em thì là gì? “
Giọng Tống Hoài Quân không lớn lại còn đứt quãng, đại khái ý chính là chuyện kia nên nghe theo anh, bọn họ sẽ kết hôn rồi sinh đứa bé ra.
Nhưng anh nói như vậy cũng không khiến tâm trạng đang kích động của Vân Khinh Khinh hoà hoãn lại, mà càng thêm thương tâm, thậm chí cô bắt đầu thút thít: “Kết hôn? Anh có thể lấy hôn nhân ra để chịu trách nhiệm sao? Anh có thể nhưng em thì không. Em không thích anh nhiều đến như vậy, ngay cả anh cũng thế. Nhỡ sau này chúng ta ly hôn thì sao?”
Lúc này Tống Hoài Quân cao giọng hơn, anh có chút tức giận: “Em thế này là đang hoài nghi năng lực của anh?! Có phải em không tin anh có thể khiến em thích anh cả một đời không?
Vân Khinh Khinh gật đầu, cô nói cô không tin.
Cãi nhau đến đây thì có vẻ đã lạc chủ đề. Lâm Sân thức thời rời khỏi để đi đón Tống Tịnh Vãn, trong lúc ấy cô cũng biết chuyện hai người bọn họ đang tranh cãi về việc này.
Tống Tịnh Vãn tan làm đúng giờ rồi ra khỏi bảo tàng, cô cầm điện thoại áp vào tai nghe, vừa nhìn thấy Lâm Sân thì chầm chậm đi đến, trông dáng vẻ có phần phiền não.
Cô nói với đầu dây bên kia: “Cháu có thể giúp chú nói với bố cháu để hòa hoãn trước, nhưng phía ông nội thì tự chú đi mà nói, bố với cháu chẳng giúp gì được đâu.”
“Bố có đánh chú, cháu sẽ không ngăn, ông nội có đánh cũng thế.”
Tống Tịnh Vãn lo lắng cúp điện thoại, nói với Lâm Sân: “Chị Khinh Khinh mang thai, chú nhỏ muốn chuẩn bị kết hôn với chị ấy, cho nên bảo em cuối tuần này cùng chú về nhà. Vì chú sợ một mình sẽ bị đánh, bảo em về ngăn giúp.”
Lâm Sân nắm tay dắt cô đến chỗ đỗ xe, cười hỏi: “Vậy em muốn ngăn sao?”
Cô lắc đầu: “Không biết nữa, nhưng em sợ ông nội tức giận lắm. Ông vốn huyết áp cao, không thể quá kích động.”
Anh mở cửa xe, đợi cô lên còn cài dây an toàn cho cô, xong xuôi thì nhìn cô chằm chằm, rồi đột nhiên nói một câu: “Thật hâm mộ chú nhỏ nhà em.”
Không chỉ sắp kết hôn mà còn sắp lên chức bố.