Trong căn biệt thự bí ẩn của bộ trưởng Hudan, ta thấy một vài cái xác rải rác trong phòng khách, nhìn trang phục hẳn là bảo vệ của căn nhà. Đi sâu vào bên trong, qua một hành lang dài chứa đầy các bức tranh bạc tỷ nổi tiếng, dưới sàn là một vết máu trải dài tới phòng ngủ của bộ trưởng.
Bước qua cánh cửa chống đạn dày cộp đang hé mở, đập vào mắt là cảnh ông bộ trưởng bị bắn gục ở trên giường, sau lưng ông là một cánh cửa to lớn thông tới một không gian bí mật, được nguỵ trang bằng một bức tranh cổ kính.
...
Vài bóng người đang tụ họp trong một gian mật thất sâu hơn 10m dưới lòng đất. Sau lưng họ là vô số cạm bẫy đã lộ ra ngoài ánh sáng, bạn hẳn đoán được mấy người này vào đây để ăn trộm, tàn sát cả nhà ông bộ trưởng. Vì ông ta đã có thứ mà mình không nên có.
Cairo nói qua máy bộ đàm: “Xác nhận đã lấy được cổ tích. Trừ khử thành công kẻ phản bội.” Sau đó cô quay sang Pripto: “Nhiệm vụ hoàn thành, đi thôi.” Pripto nghe vậy gật đầu, cất ‘cổ tích’ vào túi đặc chế, cùng Burhym và Segan bước theo Cairo. Dù đã g.iế.t sạch người trong biệt thự, Cairo vẫn luôn cảnh giác cao độ, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào. Thấy vậy Burhym cười nhẹ: “Thả lỏng đi thưa quý cô, trong căn biệt thự này làm gì còn ai sống sót. Dù còn thì họ không có khả năng tổn thương chúng ta.” Gã nói bằng một thứ tiếng Anh không chuẩn lắm với tông giọng lè nhè như mấy tên bợm nhậu, ai nghe cũng phải khó chịu. Cairo không ngoại lệ, cô quay ngoắt lại, đáp trả Burhym bằng một luồng sát ý: “Vấn đề của cậu à ?” Burhym khuôn mặt tái mét, đi lùi lại sau lưng Pripto. Pripto nhẹ giọng hỏi: “Dù sao chúng ta cũng làm xong nhiệm vụ rồi, cô cho tôi biết tại sao cô vẫn còn căng thẳng không ? Còn nữa, cổ tích là gì, tại sao chúng ta phải g.iế.t toàn bộ con người nơi đây nữa ?” Cairo hình như thấy thái độ của mình cũng không tốt, nhẹ giọng giải thích: “Bây giờ mới thực sự là giai đoạn khó khăn, các cậu nghĩ chúng ta có thể ra về đơn giản á ? Không có đâu ! Chim sẻ đầy sau lưng chúng ta đấy.” Burhym ngạc nhiên: “Chim sẻ ?”, Segan nhẹ giọng giải thích: “Sẽ còn những kẻ phục kích nẫng tay trên của chúng ta.” “Phải. Khi đó chúng ta sẽ ưu tiên bảo vệ cổ tích, bằng mọi giá phải mang về tổng bộ. Đó là nhiệm vụ chính của Pripto, sau khi thoát chúng ta sẽ gặp nhau tại điểm G-291.” “Giải thích đủ rồi, cửa ra kìa.”
Ngoài dự đoán của mọi người, bước qua cánh cửa nhưng hoàn toàn yên ắng, Cairo thấy vậy càng thêm thận trọng. Chỉ khoảng 500m nữa là tới nơi tập kết, nhưng một âm thanh nhã nhặn vang lên: “Quý cô Cairo xin dừng bước,làm ơn để cái túi đó lại trước khi đi.” Cùng lúc đó vô số tia laze ngắm thẳng vào họ, nhảy nhót trên cơ thể và khuôn mặt. Cairo lên tiếng đáp trả: “Đừng có mơ, làm sao tôi biết anh sẽ giữ lời.” “Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài tin tôi, biết vì sao không, vì tôi có súng đây nè. Hơn nữa không chỉ nhóm của tôi mà còn rất nhiều người khác chưa lộ diện, tôi sẽ bảo vệ nhóm của cô, được chứ ?”
Đoàng. Một tiếng súng khô khốc vang lên, hình như có ai đó đã trúng đạn. Provich gầm thét: “Đt c chúng mày thằng nào bắn vậy, tao đã ra lệnh đâu…” Chưa dứt lời thì hàng loạt tiếng súng vang lên, kèm theo đó là vô số âm thanh la hét hoảng hốt của nhóm người. Sau cơn mưa đạn ngắn ngủi ấy là giọng ra lệnh của một người đàn ông: “Đội 1, 2, 9 xuống kiểm tra và thu hồi mục tiêu, đội 5, 8 tản ra xung quanh cảnh giới, các đội còn lại xoá sạch giấu vết, chuẩn bị rút lui.” Sau cái âm thanh ấy là một khoảng im lặng dài như đang cố rửa trôi những hơi ấm còn lại chứng minh cho sự tồn tại của một số người, một cuộc sống ngắn ngủi và mờ nhạt. “Báo! Không tìm thấy mục tiêu, 15/16 người xác nhận đã chết. Không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của kẻ mang mục tiêu.” “Kiểm tra lại thêm một lần nữa, 10 phút sau toàn quân rút lui.” Tiếng lốp xe trên đường mòn xa dần, giống như tuyên cáo kết thúc của một câu chuyện, nhưng có lẽ lại là khởi đầu của một câu chuyện hoàn toàn mới.