Tam Nguyệt Khuyết

Chương 2 - Không Còn Đường Lui

“Tôi là người ăn quả headshot đầu tiên đấy. Đau không á ? Không không, khi đó tôi chỉ thấy tối sầm, sau đó có cảm giác ngã ra đất thế thôi. Cái quan trọng là sau đó kìa, lúc đó tôi chưa biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mà ý thức tôi rất tỉnh táo. Mẹ nó nhớ lại thật là đáng sợ. Tưởng tượng mình là cái khăn mà xem, gập đôi rồi vắt kiệt, cơ thể tôi khi ấy cũng giống thế. Cả người tôi không còn cái xương nào lành lặn, máu thịt thì nát bét như bùn ấy, thế quái nào chúng nó vẫn dính liền với nhau thành một thể, tôi mà nhìn thấy chắc cũng khóc thét. Tuyệt vọng là anh nhận ra mình còn sống và thanh tỉnh, tức là liên tục phải chịu tra tấn như vậy, không thể chết, không thể ngất, không thể nghĩ.”

“Cảm giác ấy kéo dài bao lâu tôi cũng chả rõ, có lẽ chỉ vài phút, có lẽ là cả năm. Nỗi đau đớn chỉ dừng lại khi tôi thấy ánh sáng. Không hẳn là ánh sáng đâu, nó như là nhìn những điểm sáng qua một tấm vải đen vậy. Ừm lúc đó tôi chỉ nghĩ là hoặc là ta đã đến nơi nào đó, hoặc là ta đang ở trạng thái nào đó. Vài ngày sau tôi cảm giác cơ thể mình, thực ra giống một đống thịt hơn, đang từ từ hồi phục. Vô số điểm sáng từ khắp nơi bay đến trong cơ thể tôi rồi tan biến, cảm giác như tắm suối nước nóng đến tận lỗ chân lông ấy, 4-5 ngày nữa thì tôi cảm giác đến con mắt, dần dần nhìn rõ mọi vật xung quanh, bằng cách thần kỳ nào đấy thì mắt tôi quay được 360 độ. Haiya thật kỳ dị, đây như một bãi rác hổ lốn từ hàng trăm thành phố vậy. Cái mảnh trắng trắng kia là xương à, xa quá nhìn không rõ, đống đen đen mềm mềm này trông giống cao su, trên hết là xung quanh đây toàn là cát. Ừm không phải cát, một thứ bột mịn có màu nâu xỉn, cứ như là máu khô ấy. Trên đầu tôi là một cái lốc xoáy to chà bá màu đen, lốc xoáy đ*o gì mà màu đen nhỉ, độ cao này chắc khoảng cỡ 10 ki lô mét.”

...

Phụt. “Hình như có thứ gì đó bên kia.” Tôi đưa mắt nhìn sang bên, một bóng đen vụt mất, tại nơi đó có một bãi thịt bầy nhầy cùng một vũng máu còn mới. Có vẻ nơi này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số vật kỳ lạ, máu, xương, thịt,... hình như cũng có người bị “vắt” giống tôi. Nhưng tại sao tôi lại không chết, tôi không nghĩ mình có gì khác biệt cả. Với cái mức độ “vắt” đó ngay cả xe bọc thép cũng chưa chắc đã chịu nổi, mà lúc đó trên người tôi có mỗi quần áo, vũ khí, ba lô,... Đúng rồi, là nó ! Cái thứ “cổ tích” kỳ dị kia, chính là nó đã bảo vệ ý thức của tôi trong cái quá trình đáng sợ ấy. Thật đáng buồn khi đây là nhưng suy nghĩ cuối cùng của tôi, ý thức của tôi mờ dần, con mắt duy nhất đang chậm rãi khép lại, buồn ngủ quá…

Lại lần nữa tôi tỉnh lại, nỗ lực thò con mắt ra ngoài, chà thì ra tôi vẫn còn sống, vẫn là không gian lúc trước. Nhưng cơ thể tôi hơi khác ngày hôm qua, cụ thể là có cảm giác về không gian xung quanh. Cơ thể tôi đang nằm trên một lớp cát mịn màng êm ái, tự dưng lại có một thứ gì đó cứng cứng chọc vào bụng tôi. Mẹ kiếp nó cứ cấn cấn khó chịu ấy. Chỉ có thể rướn từng chút một tránh ra khỏi chỗ đó, 5cm chỉ mất 75s, chắc tôi phải đoạt huy chương vàng Bazalimpic(1) mất. Sau khi tự thưởng cho mình một chỗ nằm êm ái, tôi lại ngó nghiêng xung quanh nơi này một lúc, rồi tự tìm hiểu về cơ thể mình và những ánh sáng kỳ lạ kia. Cơ mà hôm nay do dùng nhiều sức nên buồn ngủ sớm hơn hôm qua, tôi nhắm mắt đi ngủ, hi vọng ngày mai sẽ tốt hơn.

(1)Bazalimpic: nhái Paralympic - Thế vận hội cho người khuyết tật

Bình Luận (0)
Comment