Ngày thứ tư tôi ở nơi này, tôi nhận ra đây không còn là thế giới mà tôi biết nữa, bằng chứng là một số sinh vật dị dạng đang chạy loăng quăng trước mắt tôi đây. Một con giun màu xanh lá có hai cái chân nhỏ xíu gần cuối đuôi, khi tôi nói chúng chạy xung quanh tôi tức là chúng vươn thẳng người và chạy bằng đôi chân be bé đó với một điệu bộ thật tức cười. Nhân tiện thì tôi đã có thể di chuyển một cách thoải mái bằng mười ngón tay mới mọc ra hôm qua. Trông tôi giờ như một con cua kỳ dị với một đống thịt bầy nhầy màu đỏ tươi vậy…
Ngày thứ bảy, có vẻ như việc hấp thụ những điểm sáng xung quanh làm cơ thể tôi biến đổi nhanh hơn, cái này có phải là ánh sáng của Chúa không ? Tôi đã đi xung quanh khu vực này được vài ngày rồi, có lần tôi vô tình bước vào lãnh thổ sinh vật kỳ dị giống gấu với vô số mảnh xương, phải bỏ lại cái chân mới mọc mới có thể thoát khỏi nơi đó. Tôi cần hồi phục sớm trước khi chạm mặt một sinh vật khác.
Ngày thứ mười, tôi tốn ba ngày để phục hồi và cường hoá cả đôi chân. Tôi phân vân giữa chân chuột túi để có sức bật tốt hay là chân báo đốm để bứt tốc tốt. Cuối cùng tôi vẫn chung thuỷ với đôi chân của chính mình, đồ mình bao giờ cũng tốt hơn. Hiện tại tôi có một cơ thể tạm ổn, mặc dù nó trông như kẻ dị dạng với một đôi chân trưởng thành, một cái mặt méo mó ở vùng dưới bụng với hai bàn tay nhỏ bé ở hai bên.
Ngày thứ mười một là một ngày đặc biệt, khu vực này xuất hiện một trận động đất, loại động đất hất tung cả ngọn núi được ấy. Cả ngày hôm nay tôi trốn trong ổ mà nơm nớp lo sợ, cuối cùng nó vẫn đến - hang ổ mà tôi đào ra sập cmnr, thật may là tôi đào khá nông so với mặt đất, chỉ tiếc cái kho tàng của tôi. Cuối trận địa chấn này là một hồi yến tiệc thực sự, hàng ngàn hàng vạn điểm sáng bay lơ lửng trong không trung, tôi thề cả đời tôi chưa nhìn bất cứ khung cảnh gì lộng lẫy và rung động tâm can như thế này. Việc quan trọng nhất bây giờ là hốc hết cái đám này ngay, thế là tôi chui ra từ đống đổ nát, chạy thục mạng đến nơi sáng nhất, tham lam hấp thụ những điểm sáng kỳ diệu này...
Hình như tôi ngủ hơi lâu, có vẻ là ngủ quá cả ngày hôm qua rồi, hôm nay tính là ngày thứ mười ba vậy. Cơ thể tôi xảy ra những biến đổi rõ rệt: cơ thể dẻo dai hơn, bền bỉ hơn. Lúc trước mềm như miếng phô mai ấy, cắt nhẹ là đi, bây giờ mới có cảm giác như tảng thịt. Làn da giờ đã trở về màu vốn có, không đỏ tươi đáng sợ như lúc đầu. Sau khi hấp thụ cả triệu điểm sáng, tôi nhận ra nó cũng có màu sắc khác nhau, tám màu: đỏ, vàng, lục, lam, nâu, xám, đen, trắng. Màu sắc rất nhạt và mờ, phải để ý rất kỹ mới thấy.
Ngày thứ hai mươi ba, trong vòng mười ngày qua tôi đã hoàn thiện cơ thể của mình, khuôn mặt quá phức tạp nên tôi để sau. Lúc hấp thụ cái sinh vật trông như cái đuôi cá sấu, (tôi gọi chúng là bá chủ, bá chủ là những sinh vật kỳ dị tại nơi này, có cơ thể gần cố định, thường săn mồi trong một vùng, ít khi di chuyển sang địa bàn của con khác. Còn quái con là những sinh vật kỳ dị cấp thấp, gần như không có suy nghĩ, chỉ làm theo bản năng, ăn những mẩu thịt từ hư vô hoặc ăn thịt lẫn nhau) tôi thấy cơ thể nó có nhiều điểm sáng màu lục hơn cả, một số con quái con giống nó cũng vậy, nhưng có cả con có màu đỏ hoặc màu đen, tôi cũng chả hiểu lắm nên sẽ để sau. Bây giờ tôi cần nghỉ ngơi, hi vọng ngày mai sẽ là một ngày tốt lành.