Ba bốn tuần liền tôi không gặp một con bá chủ nào nữa, chết hết rồi à ? Giờ muốn tìm điểm sáng để hấp thụ cũng khó, thu thập trong không gian thì như muối bỏ biển, không đáng kể. Cảm thấy cô đơn tôi liền ngó ngoáy cơ thể mình, tôi phát minh ra một cơ chế giúp tôi biết mấy ngày đã qua. Đầu tiên tôi bỏ cả một ngày để đếm chính xác từng giây, sau đó định ra một tiếng đồng hồ tiêu chuẩn, từ bây giờ, mỗi tiếng đồng hồ trôi qua trên đầu tôi sẽ mọc một sợi tóc, thật tiện lợi phải không :)).
Vài ngày sau tôi luôn luôn cảm thấy cả người nặng như chì, lần đầu tiên(1) tôi có cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ muốn chết ấy. Vác lê cơ thể mệt mỏi của mình, tôi vẫn luôn luôn đi về hướng Tây, tính từ lúc tôi có thể nhìn, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một con bá chủ khác. Nó trông như một con thỏ trụi lông vậy, cơ thể càng hoàn mỹ thì càng mạnh, tôi không còn khả năng bỏ chạy nữa, tính chiến một trận thì tôi nhận ra nó cũng như tôi, lờ đờ và uể oải. Tuy nhiên nó vẫn rất hung hăng, lao lên tấn công trước, thứ tôi thấy cuối cùng là cái mồm như hố chông của nó, sau đó thì tôi mất đi tri giác.
...
Bây giờ tôi lại ở trạng thái điểm sáng như lúc ban đầu, lần này thì tôi đã thấy nó, chính là cái “cổ tích” đã mang tôi đến nơi này. Khi trước nó là một bức tượng con khỉ bằng ngọc đen có những đường vân đỏ phát sáng trông như một ngọn núi lửa, còn bây giờ các đường vân đã mờ nhạt, tồi tàn và cũ kĩ. Có vô số ký tự kỳ lạ ở trên khắp xung quanh bức tượng, chúng như hút lấy linh hồn tôi vậy…
Mười ngày, tôi vẫn nhìn nó như vậy.
Hai mươi ngày, tôi cảm giác mình có thể hiểu sơ ý nghĩa các ký tự.
Ba mươi ngày, dòng suy nghĩ của tôi nhanh hơn, tôi có thể suy nghĩ nhiều việc cùng lúc.
Năm mươi ngày, tôi nghĩ mình đã phát hiện ra một ngôn ngữ mới, tôi cũng tự hỏi tại sao mình lại xuất hiện tại nơi này.
Tám mươi ngày, tôi đọc được những từ tàn khuyết trên bức tượng “Diệt … ... vương”, “... … thân mình … … … trăm vạn … … … Hạ Tử …”, “... phúc … hậu bối”, “Thiên nhân … … … …”.
Hai trăm ngày, những điểm sáng trong cơ thể tôi đã hợp nhất thành biển cả to lớn, đường vân trên bức tượng càng ngày càng mờ, có lẽ không còn bao lâu.
Bốn trăm ngày, bức tượng không còn ánh sáng nữa, một nỗi buồn man mác và khó hiểu, có lẽ vì thứ duy nhất đi cùng tôi đã không còn nữa, thứ gì ở quá khứ thì mãi ở lại quá khứ, chỉ còn lại “tôi” ở hiện tại mà thôi.
Năm trăm ngày, tôi đã cảm nhận được cơ thể mình, một chút. Thật là một dấu hiệu đáng mừng.
Sáu trăm ngày, có vẻ toàn bộ cơ thể tôi đang bị chôn vùi dưới thứ gì đó. Dù sao thì gần hai năm qua, có lẽ có vài con bá chủ mới sinh ra nhỉ. Tôi đói quá.
Tám trăm ngày, tôi đã lấy lại toàn bộ ngũ giác(2) của cơ thể, việc vui ngắn chả tày gang, hình như có phiền toái rồi.
(1): Lần đầu tiên, trái thanh long có trong mì tôm~~~ :))
(2)ngũ giác: bao gồm xúc giác(da), vị giác(lưỡi), thính giác(tai), thị giác(mắt), khứu giác(mũi).