Thứ đầu tiên tôi thấy khi mở mắt lại là con bá chủ “Thỏ trụi lông” đó, lúc này thì nó đang ngủ rất say sưa trên ngực tôi, nhìn trông đáng yêu thế thôi đừng để bị lừa, nó sẵn sàng há mồm ra tợp bay đầu bạn đấy. Sau một khoảng thời gian vận động mạnh, cụ thể là đào đất chui lên, con thỏ tỉnh lại ngay và chạy bay biến, tôi mặc kệ nó và bắt đầu đánh giá xung quanh. Việc khác thường đầu tiên là không gian im ắng quá mức, cái lốc xoáy màu đen suốt ngày rầm rầm như xây nhà trên đầu bạn giờ đã im hơi lặng tiếng, bởi vì nó biến mất không một dấu vết. Không khí cũng có gì đó khác, không còn âm trầm tích tụ mà có một luồng không khí khác, tươi mới, thơm dịu, ừ và ngon miệng nữa. Có thứ gì đó mới xuất hiện tại nơi này, nhưng nó khiến tôi thật bình tĩnh, và thanh tỉnh không ít. Tại sao tôi lại ngủ hai năm ? Tại sao cái lỗ đen kia biến mất ? Tại sao nơi này quá im ắng ? Quyết định bám theo con thỏ trọc, vừa đi tôi vừa đếm số tóc trên đầu. Gần bốn nghìn ba trăm sợi, thì ra mới qua nửa năm mà thôi. Qua hai năm bầu bạn cùng bức tượng, tôi đã học được cách sử dụng năng lượng tối ưu, thật may cơ thể tôi không quá gầy còm, vẫn dư sức đuổi theo con thỏ đó.
Con thỏ đã chạm mặt một đám người kỳ quái. Một tên thư sinh gầy còm núp dưới một chiếc áo choàng rộng thùng thình, tay cầm một que củi khô cong queo vặn vẹo. Một tên đẹp mã mặc bộ giáp bóng loáng, mái tóc vàng óng ả chạm tới ngang lưng, vác một thanh kiếm còn nguyên trong bao, đang vung vẩy và lải nhải gì đó với con nhóc bên cạnh. Một mái tóc đỏ rực như lửa, một cặp bưở- à nhầm một đôi găng tay cũ kỹ nhưng sạch sẽ, một khí thế mạnh mẽ và bá đạo. Tóm lại, trên chiến trường thì hai thằng nhãi kia chết chắc, con nhóc này thì có thể thành đại tướng nếu nó sống sót.
Hình như chúng thấy tôi thì phải, ngạc nhiên, cười cợt, khó hiểu, là hai thằng nhãi kia. Còn con nhóc kia… đỏ mặt, ngại ngùng á ? Tại sao ?? Nhưng nó vẫn còn cảnh giác và sẵn sàng. Trời ạ thật muốn biến nó thành học trò ghê. Chúng nó hẳn là đang lải nhải gì đó về tôi thì phải, con bé kia vẫn luôn ngưng trọng, nhưng chúng nó không để ý là con thỏ trọc kia có vẻ muốn tấn công bọn nó. Xem ra bọn nhóc này hết cứu rồi. Ngay lúc tôi định bỏ mặc chúng, con thỏ kia đang lấy đà, một biến cố đã diễn ra...
Hàng ngàn hàng vạn hình ảnh lướt qua thoáng chốc trong đầu tôi, tôi không thể nhìn hết được toàn bộ, nhưng tôi biết được rằng, tôi phải cứu cô bé đó. Có lẽ sẽ có gì đó thay đổi, nhưng nếu không cứu, tôi nghĩ mình sẽ nuối tiếc cả đời. Con thỏ dừng lại ngay khi tôi vừa mới nhìn thẳng vào nó. Quá bất ngờ, tôi giữ nguyên tư thế
Chỉ khi cả ba đứa vô tình hay cố ý đều lướt đến vị trí đó của tôi, tôi mới nhận ra là chết con c* rồi hình như tôi đang khoả thân, bảo sao chúng nó ném cho tôi cái khăn, ở nơi này lâu quá quen mất rồi. Tôi vẫn thật giả vờ thật bình tĩnh đưa chiếc khăn quấn ngang hông, thằng nhãi đẹp mã thì rút kiếm chĩa về hướng tôi, hỏi bằng một thứ ngôn ngữ kỳ dị và khó hiểu: “Knyuap rnao aiwke en ?”
Primo.