Hẳn bạn sẽ hỏi là tại sao tôi lại trả lời như vậy phải không. Để tôi phân tích cho bạn nhé: Thứ nhất, đó là câu hỏi. Và câu hỏi chúng ta có ba câu hỏi thông dụng 3Wh(1) và trong tình huống bạn thấy một người đàn ông khoả thân, tôi nghĩ bạn đã có câu hỏi rồi (tôi nghĩ nó sẽ hỏi Ngươi là ai đấy). Thứ hai là tôi nghe không hiểu chúng nó nói gì, thế nên dù chúng nó hỏi gì tôi cứ một câu trả lời là được, người ta sẽ nhận định hoặc là kẻ điên hoặc là kè ngu - tóm lại là giả ngu một tí. Chứ thông tin thì không có, ngôn ngữ không thông, lại còn khác người thì quá nguy hiểm, cần phải tiêu diệt ngay lập tức. Primo chứ không phải Pripto, vì con người của tôi đã chết ngay lúc ăn viên đạn xuyên đầu rồi, Pripto đã chết, chỉ còn Primo.
Sau đó là tràng dài những từ ngữ mà tôi nghe chả hiểu, nhưng kệ chúng nó, cứ mỗi khi có ai dứt lời, tôi lại “Primo” là được. Một lúc sau thì chúng nó có vẻ mất kiên nhẫn, xoay người rời đi, tôi bám theo, làm sao bỏ lỡ cơ hội trời cho rời khỏi nơi này được. Đương nhiên, hai thằng nhãi kia ghét tôi ra mặt, đặc biệt là thằng nhãi hiệp sĩ đẹp mã này. Cái thái độ của nó thể hiện rõ sự dè bỉu và khinh thường, nếu không phải tôi chả hiểu nó nói cái mẹ gì thì chắc tôi phải táng nó vài phát rồi, nít ranh bố láo bố lếu.
Có đôi khi tôi cảm thấy mình thật bao dung, đã cứu vớt người khác còn chịu sự khinh thường, ấy vậy mà tôi vẫn luôn nhẹ nhàng tha thứ, Amen, Chúa hẳn sẽ rất tự hào về tôi. Xem ra bọn này đến đây là để săn những con quái con, dùng một thứ như đồng xu hấp thụ ánh sáng của lũ quái. Vài con quái con mà thôi, tôi phẩy tay là nát bét, ấy vậy mà bọn này rất là lâu la lề mề. Gần hai mươi phút mới diệt xong năm con quái con. Tôi nhìn ra là con nhóc mang trong một mình một ngọn lửa lớn hơn hẳn hai thằng nhãi kia, một ngọn lửa màu đỏ thuần tuý, lung linh. Nhãi hiệp sĩ thì có một đốm lửa màu trắng nhàn nhạt, bóng bẩy như bề ngoài của nó vậy. Thằng nhãi còn lại hẳn là pháp sư, luôn lải nhải gì đó với cây gậy cong queo, nó mang một điểm lửa màu lục thanh khiết gần như trong suốt, quả nhiên là tôi sáng nhất tại nơi này mà.
Nửa đêm rồi, thực ra nơi này không có bóng đêm, nhưng bọn nhóc này có vẻ đã mệt mỏi, chúng dựng lều tại một vùng trũng, thay phiên nhau canh gác. Dĩ nhiên là tôi không được vào lều, Tóc đỏ là người đầu tiên canh gác. Con bé này luôn nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, chỉ thế thôi. Tổng thể mà nói thì nó khá ngoan, đem chia cho tôi một ít thịt khô, tôi nhận thấy ăn khá ngon, là món ngon nhất kể từ khi tôi đến nơi này. Hiện tại hiếm có khi im lặng, tôi tự hỏi tương lai mình sẽ ra sao, không thông tin, không gia đình(2), không quá khứ…
Suy nghĩ của tôi bị ngắt khi nhãi ẻo lả ném cho tôi một bộ quần áo, tôi sẽ suy nghĩ lại biệt danh cho nó, đúng là một đứa trẻ ngoan. Nhóc này thích lẩm bẩm một mình, hoặc là nó có nhiều tâm sự, hoặc là nó là thằng tự kỷ. Cho đến lúc tên đẹp mã ngồi canh và nhóc ẻo lả chui vào lều nhãi tóc đỏ, hoặc là nữ hoặc là em trai nó, tóm lại rất thân thiết với nhau, trừ thằng nhãi tóc vàng này.
Tôi ghét nó vl ấy. Thằng nhãi này đang gặm thịt khô cạnh tôi, miệng gặm thịt mà nó vẫn có thể nói liên hồi. Có thể là nó tự nói chuyện với nó, có thể là nó nói chuyện với tôi. Hoàn cảnh này thường khiến người ta dễ muốn tâm sự. Tôi mặc kệ nó, tách một dòng suối ánh sáng từ sâu trong cơ thể ra để rèn luyện từng khúc xương, từng múi cơ của chính mình. Rèn luyện nhiều cũng không có hại gì do cơ thể, nhưng tôi vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn biển sáng bên trong, không để điều động quá nhiều một lúc, hơn nữa luôn có cảm giác cản trở khi đưa nó ra bên ngoài.
Tổng kết lại, hiện tại cơ thể tôi không khác gì người bình thường, trừ việc độ dẻo dai và cứng cáp tương tự với một cái xe tăng. Khả năng tự hồi phục nhanh nhẹn, khớp xương linh động, có thể vặn thành những góc kỳ dị. Máu của tôi có tính linh động, có thể tăng tốc, có thể thiêu đốt, có thể chữa lành. Tôi từng thấy máu làm cho một mẩu thịt bấy kỳ sinh trưởng rõ ràng bằng mắt thường. Tất cả những việc này phải giấu giếm cho đến khi tôi có đủ thông tin.
Hành trình của tôi chỉ mới bắt đầu.
(1)3Wh: các từ để hỏi bao gồm Who (Ai), What (Cái gì), Which (Cái nào), Whose (Của ai), Where (Ở đâu), When (Khi nào), Why (Tại sao) và How (Thế nào)
(2)Không gia đình: cũng là tên một tác phẩm văn học nổi tiếng thế giới của Hector Malot, bạn nên tìm đọc