Phong cách cá nhân của Hình Tố về phòng làm việc rất rõ ràng, đối với Lâm Nghiệt- người gần như lớn lên ở trong nhà cô mà nói, từ ngoài cửa anh đã có thể chắc chắn rằng đây là phòng làm việc của cô, là một màu duy nhất, không có chút hơi ấm nào.
Anh đi tới trước quầy trưng bày, nhìn lên đồ trang trí của Hình Tố, tất cả đều là những món đắt tiền, càng thể hiện đẳng cấp cuộc sống của cô hơn cả những gì cô ăn mặc và sử dụng.
Khi đó trường học lan truyền tin đồn anh bán thân cho một phú bà giàu có, nhưng anh cũng không để ý lắm, bây giờ nhìn lại Hình Tố quả thật là phú bà giàu có. Người có tiền như cô hẳn là không thiếu đàn ông đúng không? Nghĩ tới đây, anh lại đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Lúc này người đã dẫn anh đến đây bưng một ly cà phê vào: “Xin mời.”
Lâm Nghiệt tiện thể hỏi anh ta: “Tố tổng là chủ nhân ở đây sao?” Người kia gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong lòng Lâm Nghiệt liên tục mắng hai tiếng ‘Mẹ nó’.
Người kia còn chưa nói hết, lại tiếp tục bổ sung: “Ở Tây Bắc có sáu nhà máy sản xuất vũ khí trong cả nước, ở đây chỉ là một nhà máy nhỏ nhất, bởi vì ở gần Thành phố cho nên chỉ chế tạo vũ khí hạng nhẹ, còn vũ khí hạng nặng chỉ tham gia vào việc chế tạo linh kiện, cho nên có nhiều lúc ở đây được coi là trạm trung chuyển phụ kiện trong và ngoài nước.”
Dưới tình huống bình thường thì những lời này đều không thể nói với người ngoài, người thân cũng không được, nhưng bởi vì một vài người có tính nô lệ đã ăn vào trong xưởng tủy thì khó có thể nghiêm túc thực hiện được, ở trước mặt một người có lẽ có thể quyết định tương lai của anh ta, anh ta sẽ không quan tâm đến nguyên tắc và quy định.
Lâm Nghiệt không nói câu nào.
Người kia không cảm thấy mình nói sai, nhưng nếu Lâm Nghiệt đã không muốn hỏi gì thì anh ta cũng nên đi ra ngoài.
Một mình Lâm Nghiệt đợi ở trong phòng làm việc của Hình Tố, chỉ cảm thấy hơi khó thở.
Anh biết cô rất ưu tú, anh cũng biết cô là người có tiền, nhưng cô không phải ưu tú bình thường, cũng không phải giàu có bình thường, anh chưa bao giờ biết.
Ngược lại cũng không phải anh sợ thế giới bên ngoài có cái nhìn như thế nào về bọn họ, là cảm thấy anh ham muốn tiền của cô hoặc là cảm thấy cô ham muốn gương mặt của anh cũng không sao cả, anh chỉ sợ Hình Tố có quá nhiều lựa chọn như vậy.
Từ khi sống chung với Hình Tố cho tới nay, anh có cảm giác thái độ của cô đối với anh có sự thay đổi, có một số khả năng là cô cố ý để anh lún sâu hơn, mà có một số rõ ràng là hành động theo bản năng của cô.
Điều này chứng tỏ ít nhiều gì cô cũng thích anh.
Nhưng trên đời này có quá nhiều thứ đáng để thích, Hình Tố giàu có, tư tưởng cũng độc lập, cái gì cũng không ràng buộc được cô, vậy cô có lý do gì để tiếp tục ở bên cạnh một nam sinh nhỏ hơn cô rất nhiều như vậy chứ? Gương mặt? Ngoại hình? Công việc?
Những thứ này có thể duy trì được bao lâu đây?
Có lúc Lâm Nghiệt cũng rất chán ghét bản thân, thông minh như vậy làm gì chứ? Học theo Chung Thành Khê ngu ngốc một chút, thật sự là giả ngu trong một thời gian không phải cũng rất tốt sao? Nhưng anh lại không làm được.
Có lẽ hành động đó là bởi vì anh rất lưu luyến Hình Tố nên không muốn giả ngốc mà rời khỏi cô, nhưng suy nghĩ của anh mãi mãi cũng không thể ép buộc nó.
Anh đi ra khỏi phòng làm việc của cô, muốn ra ngoài hít thở không khí, trong lòng anh rất loạn nhưng vẫn biết không được làm phiền cô, thê nên cũng không dám đi quá xa. Bỗng nhiên anh bị một nhân viên có đeo thẻ trên ngực, cả người mặc đồng phục làm việc tiến lên cảnh cáo.
Giọng điệu của người này không thân thiện như người vừa rồi: “Cậu là ai? Ai cho cậu vào đây? Đi ra ngoài ngay! Đây là cơ sở công nghiệp, không được vào!”
Lâm Nghiệt đang muốn nói thì Hình Tố trở lại.
Người kia lập tức lấy lòng nói: “Tố tống, xin lỗi, chắc là bảo vệ không cẩn thận để cậu ta vào đây, tôi sẽ lập tức mời cậu ta ra ngoài.”
Mặt Hình Tố mặt không cảm xúc đi tới trước mặt Lâm Nghiệt, lật nửa cổ áo hơi bị lõm vào cho anh.
Người kia bối rối.
Hình Tố nói với Lâm Nghiệt: “Thấy được rồi chứ? Cậu đã cảm thấy cậu thích hợp tới đây chưa?”
Lâm Nghiệt không lên tiếng, anh không thích hợp, nhưng nếu như nhất định muốn nói về chuyện này, vậy anh càng không thích hợp tiến vào cuộc sống của cô.
Người kia còn đang sững sờ không biết nên làm thế nào, Hình Tố cũng không nhìn anh ta: “Đứng đó làm cái gì?” Anh ta lập tức lui
xuống giống như một con chó.
Trở lại phòng làm việc, Hình Tố lấy một chai nước đá trong tủ lạnh, mở nắp ra và uống, uống xong cô thấy anh vẫn còn đứng ở cửa, cũng không quan tâm mà ngồi xuống hỏi anh: “Cậu sẽ đến nữa chứ?”
Lâm Nghiệt nói: “Không đến.”
Hình Tố cười: “Đáng lẽ cậu sớm nên như vậy.” “Đó là do em chưa bao giờ nói cho tôi biết.”
“Tôi nói cho cậu biết thì cậu có thể làm gì? Cậu vẫn sẽ lo lắng đến những vấn đề khác, cũng giống như tôi làm hài lòng cậu thì phía sau sẽ có vô số điều khác nữa. Tôi biết nhiều lúc cậu rất hiểu chuyện, nhưng hiểu chuyện là khống chế được suy nghĩ của mình, nhưng suy nghĩ không phải lúc nào cũng có thể khống chế được.”
Lâm Nghiệt không nói nữa.
Hình Tố lại nói: “Tôi có thể thương cậu, nhưng cậu không thể yêu cầu tôi thương cậu được.”
Lâm Nghiệt nghe hiểu, lời nói này của cô ý là anh không thể lấy sự thỏa hiệp của cô trở thành lý do để anh được voi đòi tiên, cô có thể nhượng bộ một số chuyện nhưng không có nghĩa là cô sẽ nhượng bộ tất cả mọi chuyện.
Đây chính là khuôn mẫu sống chung mà người trưởng thành như Hình Tố bọn họ am hiểu nhất, vừa lý trí lại vừa tính toán được mất.
Lâm Nghiệt còn chưa được mười tám tuổi, là trong sự ngây thơ có một chút lý trí, mà Hình Tố là người đã trải qua sự mài giũa của xã hội, là trong lý trí có một chút ngây thơ, khởi đầu của bọn họ cũng không giống nhau, anh lấy cái gì để so sánh với cô chứ?
Anh thật sự muốn kiểm soát bản thân, giống như Hình Tố nói vậy, làm rõ vị trí của mình.
Nếu không người vừa lý trí lại không thiếu sự lựa chọn như cô tại sao vẫn muốn lãng phí thời gian trên người anh? Bây giờ rõ ràng chứng tỏ anh càng không thể rời bỏ, anh lại đòi hòi ở cô nhiều hơn, đây không phải là đang đi xuống mồ chôn sao?
Đây có thể là điều mà con người trước tiên cần phải trải qua trong tình yêu.
Hình Tố nhìn Lâm Nghiệt không nói lời nào, có lẽ là nghĩ thông rồi, cô đứng dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài: “Đi thôi.”
Lâm Nghiệt còn ủ rũ hơn so với lúc anh tới, không còn cách nào, anh có thể nghĩ thông suốt cũng có thể chấp nhận, chỉ là không dễ chịu gì.
Hình Tố vẫn rất hiểu, những điều ngon ngọt nên cho thì cô vẫn sẽ cho, vì vậy khi sắp đến trước xe, cô đột nhiên xoay người.
Lâm Nghiệt cúi đầu không chú ý nên đụng vào cô, sau đó anh luống cuống tay chân đỡ lấy cô, kiểm tra xem cô có bị anh đụng bị thương hay không, khi chắc chắn không có anh mới lên tiếng, có hơi tức giận: “Em xoay người cũng không biết nói trước một tiếng hả?”
Hình Tố nhẹ nhàng ‘À’ một tiếng.
Lâm Nghiệt nghe được chữ ‘À’ này của cô, lại cảm thấy giọng mình hơi nặng nề: “Tôi không trách em.”
Hình Tố không nói gì.
Lâm Nghiệt lại kiểm tra trán của cô: “Thật sự không đập trúng chứ?” “Không có.” Hình Tố nói.
Nhất định phải nói từ ‘Không có’ này ra thì đề tài này mới có thể kết thúc.
Lên xe, Lâm Nghiệt nói với cô: “Ngày mai tôi phải đến Bắc Kinh.”
Hình Tố biết anh đã thi vào một trường đại học khá tốt: “Mấy giờ?” “Mười giờ máy bay cất cánh.”
“Tôi không rảnh rồi.” “Không cần em tiễn.”
Hình Tố tiếp tục lái xe, cô liếc nhìn anh, anh đang bày ra vẻ mặt không chút cố chấp hay muốn tranh cãi gì.
Lâm Nghiệt sau này cũng sẽ hiểu chuyện như thế, đây là điều mà Hình Tố hy vọng, cũng là sau khi anh hiểu rõ bối cảnh công việc của cô mà hạ quyết tâm – sau này cô không cho thì anh cũng không muốn nữa.
Lúc này Lâm Nghiệt vẫn không biết, chính vì anh muốn có thể sở hữu cô lâu hơn nữa nên mới quyết định như vậy, nhưng không lâu sau đó sẽ có một ngày anh khiến Hình Tố bị bức điên lên, ép cô ngu ngốc, ép cô phải mất nửa cái mạng.
Cho nên mới nói, có một số người thật sự rất buồn cười, tại sao nhất định phải muốn anh hiểu chuyện chứ? Anh hiểu chuyện thì người ta là cái gì?
Một mình Lâm Nghiệt đến Bắc Kinh, Hình Tố đi công tác, bà ngoại thì có việc nên anh chỉ có thể đi một mình.
Thời gian báo danh là hai ngày, mới ngày đầu tiên anh đã đến, ba giờ chiều anh đã nộp xong các khoản phí lộn xộn, nhận được chìa khóa phòng ký túc xá và thẻ khuôn viên trường rồi. So với những tân sinh viên khác đi cùng phụ huynh còn đang luống cuống tay chân kia, còn anh giống như đã trải qua một lần học đại học vậy.
Môi trường học rất tốt nhưng bởi vì toàn tân sinh viên đến báo danh nên cũng không thể hiện ra ngoài, xung quanh tầm mắt chỉ toàn là người.
Lâm Nghiệt kéo vali đến ký túc xá, Chung Thành Khê gọi điện thoại cho anh, vừa nghe máy chính là một câu: “Chồng ơi! Thế nào rồi? Cảnh báo danh của trường Đại học cao cấp của cậu có phải rất hoành tráng đúng không? Có chị khóa trên nào muốn xin Wechat của cậu chưa?”
Lúc Lâm Nghiệt ở trên máy bay đã có người muốn xin Wechat của anh rồi, trong trường học không nhiệt tình giống như trên máy bay, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào anh không ngại ngùng chút nào, nếu không thì có mấy người tụm lại thành một nhóm xì xào bàn luận về anh.
Có người còn can đảm chủ động đến dẫn đường cho anh, mà anh biết đường nên đã từ chối, làm cho đối phương hơi xấu hổ.
Chung Thành Khê thấy Lâm Nghiệt không nói câu nào, lại nói: “Đông Miên nói mặc dù trường của cậu có rất nhiều học giả, nhưng cũng không phải tất cả đều lý trí, cậu phải bảo vệ tốt cho bản thân, phải đề phòng phụ nữ, đồng thời cũng phải chú ý đến những người đàn ông có mưu đồ bất chính với cậu.”
Nói lung tung cái gì thế? Lâm Nghiệt nghe không nổi nữa: “Cúp máy đi.”
“Đợi đợi đợi một lát đã!” Chung Thành Khê bổ sung một câu: “Đông Miên đã nói sau khi tính toán khoa học thì xác suất xảy ra tai nạn liên quan đến điều kiện bên ngoài của cậu là 75%, cậu có thể...”
Lâm Nghiệt không để cho anh ta nói xong đã cúp máy.
Mở miệng ngậm miệng cứ Đông Miên nói, Đông Miên nói, mẹ nó thể hiện tình cảm chứ gì?
Đến khu túc xá, ở đây thiết kế thật không nhân văn chút nào, Lâm Nghiệt phải loay hoay cả buổi để tìm số tầng và căn phòng của mình, không dễ dàng gì mới tìm được, vậy mà cửa phòng ký túc xá còn bị hư, không đóng lại được. Nhưng bên trong rất rộng rãi, có
ban công, còn có một phòng giữa, để máy giặt quần áo hoặc đồ lặt vặt gì đó.
Anh đặt đồ xuống và đi vào phòng vệ sinh trước.
Buồng vệ sinh trong phòng vệ sinh cũng bình thường, nhìn bên ngoài tòa nhà này có cảm giác như có hai chỗ ở.
Sau khi anh đi vệ sinh xong, có một nam sinh đang gọi điện thoại bước vào, giọng nói rất lớn: “Tôi phát hiện cô gái các cô thật sự bệnh hoạn, lúc tôi thích cô thì cô chê trách xoi mói khuyết điểm của tôi, tìm bằng chứng tôi không thích cô, mà tôi không thích cô thì cô lại bắt đầu tìm bằng chứng tôi vẫn còn thích cô là thế nào? Cô là Sherlock Holmes tái thế à? Không phá án sẽ khó chịu sao? Nếu cô thích phá án như vậy thì cô đi thi trường cảnh sát đi, tìm người yêu làm quái gì.”
Lâm Nghiệt vệ sinh xong rồi rửa tay, cậu ta với anh mỗi người chiếm một vòi nước, cậu ta vừa gọi điện thoại vừa chỉnh sửa lại mái tóc sặc sỡ của mình. Lúc Lâm Nghiệt rời đi, cậu ta lơ đãng liếc nhìn, rõ ràng là hơi kinh ngạc nhưng lập tức tỏ vẻ khinh thường, sau đó lại tiếp tục cãi nhau với người đầu bên kia điện thoại.
Lâm Nghiệt trở lại ký túc xá, có một người bạn cùng phòng đến, ba mẹ anh ấy đưa anh ấy tới, thấy Lâm Nghiệt cũng rất nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào, tôi tên là Ngụy Tội.”
“Lâm Nghiệt.”
Ngụy Tội nhướng mày: “Lâm Nghiệt sao? Nghiệt ngã của tội lỗi? Tôi cảm thấy tên này của tôi đã đủ bi quan chán đời rồi, không ngờ còn có người khốc liệt hơn tôi.”
Ba mẹ của anh ấy vỗ cánh tay của anh ấy: “Con mau thu dọn đi, con nhìn người ta xem, đã thu dọn xong rồi kìa.”
Vừa nói chuyện thì người mà Lâm Nghiệt đụng phải ở phòng vệ sinh bước vào, thấy anh, anh ta rõ ràng đã ngẩn ra.
Ngụy Tội lại đi lên tự giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Ngụy Tội, đó là Lâm Nghiệt, còn cậu tên gì?”
Giọng nói của người đó đã kiềm chế rất nhiều, không kiêu ngạo như vậy: “Sử Thông Dịch.”
Cái này mà Ngụy Tội cũng có thể khen: “Cái tên này của cậu rất dễ nghe đó, Thông Dịch, nghe thấy bên trong rất có văn hóa, chính xác được coi là bậc thầy coi bói nha.”
...
Sau khi trời tối, ba mẹ Ngụy Tội rời khỏi, tin tức của một người bạn cùng phòng khác cũng truyền đến, anh ta là bởi vì bị bệnh nên phải nghỉ học nên ít nhất là một học kỳ sẽ không tới, vì vậy phòng ký túc xá bốn người ở của bọn họ trở thành phòng ba người ở.
Giờ cơm tối, Ngụy Tội vừa lắm mồm với fan, vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại hỏi Lâm Nghiệt: “Lâm Nghiệt, buổi chiều cậu mặc quần áo gì tới vậy?”
Lâm Nghiệt đang suy nghĩ có cần gửi Wechat cho Hình Tố hay không, nên không rảnh để ý đến anh ấy.
Ngụy Tội không có được câu trả lời, nên đi tới đưa điện thoại cho anh xem: “Cậu nhìn xem đây có phải là cậu không?”
Trên màn hình là chín tấm ảnh chụp liên tiếp của Lâm Nghiệt, anh nhíu mày lại: “Ở đâu ra vậy?”
Ngụy Tội cắn một miếng bánh nướng kẹp thịt: “Weibo đó, có một giải thưởng lớn về nhan sắc dành cho tân sinh viên trên khắp cả nước, có người đăng hình của cậu lên bình luận rồi, đã nhận được sự bình luận rất nhiệt tình đấy. Blogger còn hỏi người này có còn bức ảnh nào hay không, sau đó một đám người đăng lên, vì vậy đã có mấy bức ảnh chụp lén của cậu.”
Lâm Nghiệt lướt xem bình luận, anh đang ở trường đại học nào, chuyên ngành gì đều bị phát tán rồi.
Ngụy Tội còn nói: “Bây giờ Weibo này đang rất hot, bình luận đã hơn hai vạn rồi nhưng vẫn còn đang tăng lên, cậu sắp hot rồi đó người anh em.”