Chuyện hư hỏng, Lâm Nghiệt không muốn quan tâm nên ném điện thoại về cho Ngụy Tội.
Ngụy Tội nhai bánh nướng và nói: “Phòng 311 của chúng ta mong là đừng trở thành vườn bách thú, tôi không muốn bị vây xem như động vật đâu.”
Một lời thành lời tiên tri.
Mấy ngày sau, điện thoại của Lâm Nghiệt bị gọi đến nổ tung, Wechat được làm mới mỗi giây với các ảnh đại diện khác nhau, ăn một bữa cơm cũng có một nhóm nữ giả vờ lơ đãng ngồi ở bên cạnh anh, sau đó giả vờ nhìn điện thoại nhưng thực ra là muốn chụp lén anh...
Ngụy Tội và Sử Thông Dịch không chịu nổi quấy nhiễu như vậy, đến ngày thứ ba thì không ăn cơm chung với anh nữa, lần này anh không có bạn ăn cùng nên những người đó lại càng điên cuồng hơn.
Khi mọi người đều không biết Lâm Nghiệt là ai thì sẽ bị vẻ ngoài đẹp trai của anh hấp dẫn, tuy vậy họ cũng sẽ không đến gần, nhưng khi mọi người đều biết Lâm Nghiệt là ai thì anh giống như trở thành nhân vật công chúng gì đó. Trong mắt của hầu hết mọi người, nhân vật công chúng là có thể tung hô, chụp lén và mặc sức thảo luận.
Mà Lâm Nghiệt bởi vì trở thành nhân vật công chúng nên cũng đánh mất quyền từ chối, nếu không sẽ là người phá vỡ các hình tượng trước đây.
Nhưng các cô dường như đã quên rằng, người này là chính bọn họ mù quáng định đoạt chứ không liên quan chút nào đến Lâm Nghiệt, chẳng qua là càng hiểu rõ anh càng cảm thấy anh và người bọn họ định đoạt hoàn toàn trái ngược nhau, cứ như vậy mà định tội cho anh.
Bởi vì chuyện này mà Lâm Nghiệt còn bị giáo viên hướng dẫn gọi đến nói chuyện.
Giáo viên hướng dẫn hy vọng anh có thể xử lý tốt chuyện này càng sớm càng tốt, Lâm Nghiệt có thể quản tốt bản thân, nhưng sao có thể quản được người khác đây? Anh ngay cả khách sáo một câu cũng lười, nói thẳng: “Bởi vì em bị chú ý cho nên em có tội sao?”
Giáo viên hướng dẫn hồi lâu không đáp.
Lâm Nghiệt cũng không cảm thấy anh có thể nói ra lời nói sâu sắc gì đó nên đã quay đầu rời đi.
Chuyện này không cần giải quyết, trừ phi có chuyện lớn hơn xảy ra, dẫu sao thứ tin tức này trọng điểm đang mới. May mà mùa huấn luyện quân sự đến rồi, bọn họ bắt đầu mong mỏi về huấn luyện quân sự, độ hot của Lâm Nghiệt ở đây cuối cùng cũng giảm đi rất nhiều.
Khoảng mấy ngày nay, Lâm Nghiệt bị xem như khỉ con nên không có thời gian để gửi tin nhắn cho Hình Tố, mà dường như cô cũng bề bộn nhiều việc nên đều không trả lời. Vậy cũng tốt.
Khóa huấn luyện quân sự ở trường của bọn họ kéo dài trong hai tuần, họ phải chuẩn bị sẵn sàng cho tuần đầu tiên sau kỳ nghỉ, sau khi nhận quân phục, nhà trường sẽ phát cho mỗi người bọn họ một danh sách những vật tư cần mua, còn có yêu cầu về dáng vẻ ngoại
hình của bọn họ cũng sẽ được giao phó và cũng sẽ cho bọn họ một ngày để đi chuẩn bị.
Ngày hôm sau giáo viên hướng dẫn dẫn đội lên xe lớn theo thứ tự để đến căn cứ huấn luyện quân sự.
Trước khi lên xe, có hai nữ sinh của khoa khác chạy tới nhét quạt điện nhỏ và miếng dán hạ sốt vào trong tay Lâm Nghiệt, còn có hai gói kẹo sữa thỏ trắng lớn.
Giáo viên hướng dẫn liếc nhìn anh: “Lên xe!”
Lâm Nghiệt lên xe, Ngụy Tội sáp tới gần, lấy đi gói kẹo thỏ trắng lớn từ trong tay anh: “Tôi biết cậu không thích ăn đồ ngọt, để tôi giúp cậu.”
Anh ấy lột hai viên, tự mình ăn không đủ còn chia cho những người khác một ít.
Sử Thông Dịch ăn kẹo thỏ trắng của Lâm Nghiệt, còn giả vờ: “Hiệu ứng ngôi sao, khi một cái gì đó trở nên nóng bỏng, không quan tâm đến mặt tích cực và tiêu cực cũng phải dính một chân vào để chứng tỏ bản thân tham dự trong đó, nếu không sẽ cảm thấy mình bị tụt lại phía sau.”
Ngụy Tội cũng giống như Lâm Nghiệt vậy, là học bá, cậu ấy sửa chữa lời anh ta: “Đây là hiệu ứng đám đông, cậu từng thấy đám người ô hợp chưa?”
Sử Thông Dịch không nói gì nữa.
Lâm Nghiệt không nghe bọn họ nói chuyện phiếm, liếc mắt nhìn miếng dán hạ sốt và quạt điện nhỏ trong tay rồi đưa cho người ngồi ở bên cạnh.
Người nọ nghiêng đầu nhìn anh: “Cho tôi sao?” Lâm Nghiệt ngầm thừa nhận.
Ngụy Tội không vui: “Có phải là anh em không đấy? Sao cậu không đưa nó cho tôi?”
Người nọ hiểu chuyện, đưa nửa miếng dán hạ sốt cho cậu ấy: “Tôi cho, tôi cho, đều giống nhau cả.”
Lâm Nghiệt tựa vào ghế ngồi, đeo tai nghe lên.
Hình Tố trở về sau chuyến đi công tác, cô đi tìm hiểu việc mở rộng kinh doanh gần đây của SL, chờ làm xong hết mọi chuyện cô mới nhớ tới Lâm Nghiệt, mở điện thoại lên nhưng không có tin nhắn của anh, tin gần đây nhất đã là ba ngày trước rồi.
Điều này có điểm không giống anh, anh luôn có chuyện muốn nói với cô, anh không muốn bị cô cảm thấy anh không thể rời bỏ cô, nhưng cũng không thể khống chế được bản thân mà luôn kiếm cớ nói chuyện với cô vài ba câu. Trước kia lúc thật sự không có chuyện để nói, anh còn gửi bài thi của anh tới và hỏi cô làm thế nào để làm các đề áp dụng...
Nhưng cô cũng không để ý, chắc có thể là anh mới vừa nhập học nên hơi bận rộn.
Cô cất điện thoại, nói với Đàm Tiếu ở bên cạnh: “Ngày mốt đi cùng tớ đến Cáp Nhĩ Tân một chuyến.”
Đàm Tiếu đang gọi điện thoại với chồng của cô ấy nên ra dấu OK với Hình Tố, sau đó tiếp tục mắng người ở đầu bên kia của điện thoại: “Anh nói dóc! Hai ngày ba trăm ngàn mà anh nói với em là đồ dùng trong nhà sao? Mẹ nó, anh là Tổng thống sao, đồ dùng trong nhà anh đắt như vậy hả?”
Hình Tố thấy cô ấy gọi điện thoại phải một lúc lâu nữa nên cô gọi xe.
Xe tới rồi nhưng Đàm Tiếu đang tức giận, cũng lười lái xe nên cùng cô lên xe.
Cuộc điện thoại của Đàm Tiếu vẫn còn chưa gọi xong, Hình Tố nhàn rỗi nhàm chán lướt vòng bạn bè, sau đó cô vô thức ấn vào vòng bạn bè của Lâm Nghiệt, một dòng trạng thái gần đây đã là hai tháng trước, chỉ có hai chữ: Ngủ ngon.
Anh còn nhắc tới cô, nhìn thấy bên dưới hai chữ kia có mấy chữ ‘Nhắc tới bạn’ này, gương mặt của cô dịu dàng hẳn lên.
Đàm Tiếu tức điên rồi, còn không nói rõ đã cúp điện thoại ném ra xa cửa sổ, sau đó mắng to: “Mẹ nó!”
Hình Tố không hỏi, chỉ mở một chai nước ép cho cô ấy.
Đàm Tiếu ừng ực ừng ực uống hai ngụm rồi hỏi cô: “Tối nay đi xả stress không? Tớ muốn tìm mấy thanh niên cơ bắp!”
Thanh niên cơ bắp, Hình Tố nhớ tới Lâm Nghiệt, cơ bắp của anh tuyệt đẹp, mỗi một tấc cô đều yêu thích đến không muốn buông tay.
Đàm Tiếu không được đáp lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Nghĩ gì vậy?”
Hình Tố hoàn hồn và nói: “Nghĩ tới yêu cầu của cậu còn khá thấp, chỉ muốn thanh niên cơ bắp thôi.”
Đàm Tiếu liếc cô: “Tớ đây muốn tìm thanh niên có cơ bắp lại có chất lượng tốt thì không cần thời gian sao? Nhưng bây giờ tớ muốn phát tiết! Tên đàn ông chó kia còn thiếu điều chưa đội nón xanh cho tớ, tớ phải đá anh ta trước khi anh ta đội nón cho tớ, tớ phải đội lên đỉnh đầu anh ta trước.”
Hình Tố không phát biểu ý kiến gì: “Chúc cậu thành công.” Đàm Tiếu cau mày: “Cậu không đi cùng tớ sao?”
Hình Tố cảm thấy bọn họ sẽ không có cơ bắp tuyệt hơn so với Lâm Nghiệt, vậy tại sao cô phải đi lui mà cầu thứ yếu chứ? “Không đi.”
Đàm Tiếu thở ra, còn rất tiếc nuối: “Được rồi. Nhưng cậu phải nhớ bữa tiệc cuối tháng đó, lần trước hẹn xong lại không đi, người ta thả
bồ câu cũng có ý kiến rồi, dẫu gì cũng là nhân vật có mặt mũi, sao cậu nhất định phải để trong giới truyền tai nhau là cậu động một tí là lỡ hẹn chứ?”
Chuyện này Hình Tố cũng không kiểm soát được: “Không có chuyện gì thì đương nhiên tớ sẽ đi.”
Đàm Tiếu nói với cô: “Cậu cho là người ta không có chuyện gì sao? Không phải là bởi vì muốn gặp cậu cho nên mới dành ra thời gian để tới sao?”
“Bọn họ không đáng để tớ dành thời gian.” Đàm Tiếu không nói nữa, nhất thời nghẹn lời.
Với cái miệng này của Hình Tố, cô ấy cũng không hiểu tại sao những người đứng đầu công nghiệp nước ngoài kia lại thích dáng vẻ này của cô.
Căn cứ huấn luyện quân sự ở ngoại ô, phía trước không có thôn, phía sau không có cửa hàng, xuống xe còn phải đi bộ nửa tiếng, sau khi đến căn cứ sẽ có huấn luyện viên đợi, mình thuộc về đại đội nào thì đến đội đó và tự giác đứng xếp hàng.
Huấn luyện viên sẽ dặn dò trước những điều mà bọn họ cần lưu ý, sau đó bảo bọn họ quay lại và đọc hết hướng dẫn điều cần biết ở huấn luyện quân sự, tốt nhất là phải thuộc lòng.
Dặn dò xong mới để cho bọn họ đến ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Ký túc xá của khu huấn luyện quân sự có mười hai người một phòng, giường trên giường dưới, ngoại trừ chiếc giường thì còn có hai chiếc bàn ghép lại với nhau, không có tủ cũng không có giá để đồ đạc.
Ngụy Tội vừa vào cửa đã liên tục chép miệng: “May mà tớ mang theo hai cái rương.”
Những người khác vội chiếm giường ngủ mà không thèm phản ứng cậu ấy, thấy Lâm Nghiệt vào cửa lại tự giác nhường vị trí tốt nhất.
Lâm Nghiệt vừa thả vali xuống, ba người đàn ông bước vào đi thẳng tới bên cạnh anh, cũng không vòng vo mà cho anh xem một tấm hình, đi thẳng vào vấn đề nói: “Đây là cậu sao?”
Lâm Nghiệt liếc mắt, là anh chụp chung với một nữ sinh, nhưng anh chưa từng chụp ảnh với người này, hơn nữa hình này còn có dấu vết photoshop rất rõ ràng.
Sử Thông Dịch đi qua xem thử, nói: “Là cậu ta, gần đây gương mặt này quá nổi tiếng rồi.”
Mấy người đàn ông kia không nói nữa mà dùng nắm đấm và bàn chân để chào hỏi.
Lâm Nghiệt còn sợ đánh nhau sao? Thứ mà từ nhỏ đến lớn anh không sợ nhất chính là đánh nhau, anh lưu loát né tránh mấy chiêu thức chí mạng, đón lấy một cước chính giữa eo của người trước mặt, sau đó anh chợt nắm lấy cổ tay của anh ta, dùng sức kéo ra, cùng lúc đó dùng cùi chỏ đánh trúng cằm và đánh gục anh ta.
Những người khác thấy vậy cũng xông lên, Lâm Nghiệt không sợ, nhưng một chọi ba thì anh không thể, cho nên anh dùng trí: “Xem thử còn bao nhiêu người.”
Bọn họ liếc mắt nhìn những người khác, cuối cùng cũng không tiếp tục nữa.
Trong thời gian huấn luyện quân sự mà làm lớn chuyện cũng không phải là chuyện tốt, bọn họ vẫn là muốn đi học thật tốt, nói trắng ra là muốn ngông cuồng nhưng lại sợ hãi nên mới giả vờ uy hiếp, nếu có thể hù dọa người khác đó chính là được lợi, hù dọa không được thì coi như xong.
Người cầm đầu nọ cuối cùng cảnh cáo Lâm Nghiệt: “Tránh xa bạn gái của tôi ra!”
Lâm Nghiệt thật sự không biết bạn gái kia của anh ta là tép tỏi nào, nói thẳng: “Quản cho tốt bạn gái của cậu đi, đừng bám lấy tôi.”
Nghe thấy vậy, người cầm đầu nọ đen mặt, nếu không phải là chuông báo động vang lên thì cuộc chiến này đoán chừng đã quyết định rồi.
Huấn luyện viên thử nghiệm tác dụng của việc kéo vang còi khẩn cấp tập hợp, thử nghiệm xong thì giải tán. Mới vừa giải tán, có hai nữ sinh của khoa khác đi tớ đưa cho Lâm Nghiệt một hộp phấn rôm, còn có một hộp thuốc đuổi côn trùng: “Cái này cho cậu, ở đây nhiều muỗi lắm.”
Lâm Nghiệt không muốn nhận nên quay đầu bỏ đi.
Ngụy Tội đi theo sau lưng anh, nhận lấy: “Cảm ơn cảm ơn.”
Đến trước cửa túc xá, lại có một nữ sinh khá xinh đẹp đứng đó, ánh mắt kia đã cho thấy chính là tới tìm anh, nhưng Lâm Nghiệt không để ý tới, anh chuẩn bị vào cửa thì lại bị ngăn cản.
Nữ sinh kia nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu lạnh lùng quá nha, bạn học.”
Lâm Nghiệt không nói gì.
Nữ sinh kia lại nói: “Tôi học Khoa học Thông tin học viện Kỹ thuật, họ Công Tôn, tên một chữ Hậu, rất vui được gặp cậu.”
Lâm Nghiệt không có hứng thú, chuẩn bị lướt qua cô ta để vào cửa.
Nữ sinh kia lại ngăn anh lại: “Sau này cậu sẽ thường xuyên thấy tên của tôi, vì để cậu hướng về cái tên này, cho nên tôi tới để cậu nhìn thấy mặt của tôi, để cậu có thể tưởng tượng.”
Lâm Nghiệt liếc mắt nhìn cô ta, trông dáng dấp cũng bình thường, không biết lấy đâu ra tự tin nữa: “Chỉ với đức hạnh này của cậu, tôi nhàn rỗi để tưởng tượng đến cậu sao?”
Trên mặt nữ sinh kia thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên, nhưng thoáng qua rồi biến mất: “Cậu sẽ tự vả mặt cho xem.”
Lâm Nghiệt sống đến lớn như vậy, chỉ có Hình Tố khiến anh từng vả mặt: “Tôi sẽ không.”
Nữ sinh kia rất tự tin: “Cậu sẽ có.”
Lâm Nghiệt không nói nhảm với cô ta: “Cút, cản đường của tôi rồi.” Nữ sinh kia hơi sửng sốt, tránh ra cho anh.
Ngụy Tội vào đến cửa đã xem hết được tất cả diễn biến, anh ấy rống lên ầm ĩ: “Fuck! Người anh em! Cậu thật sự không biết sống chết mà! Trước khi cậu hận người thì tìm hiểu bối cảnh của người ta một chút có được không? Không nói đến tướng mạo của cô ta mà chỉ nói đến bối cảnh thôi, thuộc dạng có máu mặt đấy, biết không hả?”
Lâm Nghiệt không muốn nghe anh ta càm ràm lải nhải, trên đời này chỉ có một người có máu mặt thôi, đó là là anh, Lâm Nghiệt.
Sử Thông Dịch cười nhạt: “Thế giới của sự nhìn mặt, mẹ nó đúng là đồ khốn nạn, cứ có gương mặt đẹp là đi khắp thiên hạ sao?”
Lâm Nghiệt không rảnh nói nhảm với bọn họ, buổi tối điện thoại sẽ bị tịch thu, anh còn phải gọi cho Hình Tố trước khi bị tịch thu điện thoại. Nhưng cũng không biết là mạng không tốt hay là vì cái gì, tín hiệu đầy đủ nhưng vẫn không gọi được, còn không có mạng.
Anh bị chiếc điện thoại làm cho đau đầu, lại có người nào đó âm dương quái khí nói chuyện, anh chửi thẳng một câu: “Con mẹ nó rảnh rỗi sinh nông nỗi đúng không?”
Sau một tiếng này, không ai dám lên tiếng.