Tam Nhặt - Tô Tha

Chương 67

Lâm Nghiệt lúc này mới biết được, thì ra cô đã đến trường anh, vậy tại sao lại không nói với anh?

Anh đi hỏi người đã đăng bài viết xem tấm hình được chụp khi nào, có được câu trả lời rồi, anh lại đi tìm hai bạn học nữ trên ảnh, nghe thấy bọn họ nói Hình Tố hỏi về ký túc xá của anh, anh lập tức không muốn ở trường đợi thêm dù chỉ một giây.

Cô gái này có chuyện gì cũng không nói với anh.

Chuyện gì cũng thế, tự mình quyết định, chẳng lẽ Lâm Nghiệt anh không xứng đáng được biết à?

Anh phải tìm ra cô, anh không hỏi gì mà sẽ đè cô vào tường, anh muốn khiến cô trở nên trung thực, nhớ rõ sau này phải hỏi anh trước mới thôi! Hiểu chuyện gì chứ! Xừ! Anh hiểu chuyện nhưng kết quả thì sao? Cô càng lúc càng tự tiện, còn biết chặn Wechat của anh nữa?

Mẹ nó ai thích hiểu chuyện thì tự hiểu chuyện đi! Lâm Nghiệt anh sẽ không để bản thân phải chịu uất ức!

Hình Tố không cần anh? Vậy anh sẽ làm cô, làm đến khi cô không còn sức lực nói hai chữ này nữa!

Quay lại vấn đề, nếu như anh không biết Hình Tố đã tới tìm anh, không biết trong lòng cô nhớ đến anh thì trạng thái tâm lý của anh lần này có thể tràn đầy quyết tâm như thế sao? Cảm giác khó chịu

muốn chết ở chỗ bà ngoại hôm ấy chỉ mới trôi qua chưa được bao lâu.

Nhưng lại chẳng có nếu như.

Hình Tố đến đây tìm anh, đó là sự thật.

Ngụy Tội thấy Lâm Nghiệt như đã sống lại, bước đến trước mặt anh hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Nghiệt không trả lời.

Anh không gọi điện thoại cho Hình Tố được thì lập tức gọi cho huấn luyện viên, hỏi chuyện xảy ra ở bên ngoài trụ sở huấn luyện quân sự vào hôm ấy.

Mới đầu những huấn luyện viên ấy vẫn không nói, chủ yếu là sợ sẽ gây phiền phức cho bản thân, nhưng vì không chịu nổi khi Lâm Nghiệt hỏi nguyên nhân vấn đề, luôn miệng hỏi tới tấp thì không chống chịu được, nói với anh là có người cầm súng thuê xe đi đến căn cứ huấn luyện quân sự của bọn họ, sau đó tài xế ấy báo cảnh sát để cảnh sát bắt đi.

Nói xong rồi ông ta còn dặn Lâm Nghiệt: “Đừng lan truyền chuyện này ra.”

Quả nhiên Lâm Nghiệt cảm thấy trực giác của bản thân rất chính xác, hóa ra đêm hôm ấy Hình Tố nói chuyện qua điện thoại với anh xong thì vội tới Bắc Kinh.

Anh cười mỉa, trong lòng đang nói: “Hình Tố, để anh xem lần này em còn chối không yêu anh kiểu gì đây.”

Buổi chiều anh không thể gọi điện thoại cho Hình Tố được nữa, số điện thoại của anh đã bị Hình Tố chặn, cô cũng không trả lời cuộc gọi của các số khác, mà cô lại là trung tâm vòng tròn, anh chỉ quen biết một mình cô, tìm cô mà giống như mò kim đáy biển vậy.

Chung Thành Khê biết nhất định bây giờ anh rất bất lực, anh ta xin Đông Miên cho nghỉ rồi chuẩn bị đến Bắc Kinh bầu bạn với anh.

Đông Miên thông minh hơn anh ta, cũng hiểu rõ hơn anh ta rằng bây giờ điều duy nhất có thể an ủi được Lâm Nghiệt chính là để anh nhìn thấy Hình Tố, vậy nên mới bảo Chung Thành Khê moi ra thân phận của Hình Tố từ trong miệng Lâm Nghiệt, định tìm giúp anh.

Nhưng Lâm Nghiệt người này thật quá tài, dù cho trạng thái tinh thần hiện tại đang rối bời nhưng hệ thống phòng ngự vẫn không đình công, chẳng có thứ gì qua mặt được anh.

Chung Thành Khê mang vẻ mặt tủi thân nhìn về phía Đông Miên: “Cơ bản là cái đầu đó không để anh có cơ hội chen vào.”

Đông Miên cũng không ôm bao nhiêu hy vọng: “Em chỉ có thể nhờ ba em hỏi thăm chút.”

Chung Thành Khê ôm lấy bả vai cô ta, hôn một cái lên trên mặt cô ta: “Cảm ơn bà xã! Đợi sau khi Lâm Nghiệt xử lý xong chuyện rồi sẽ kêu cậu ấy mời hai chúng ta ăn cơm đi!”

Đông Miên cười, lau sạch nước bọt trên mặt: “Anh mời em ăn cơm là được rồi, em cũng đâu có giúp anh ấy.”

Từng câu nói đơn giản của Đông Miên đều khiến anh ta rất cảm động, anh ta cảm thấy mình làm gì có tài cán đó.

Anh ta quệt miệng tựa vào bả vai Đông Miên:

“Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh cảm thấy đến cả Lâm Nghiệt cũng không xứng với em, rõ ràng là em có thể…”

Đông Miên không để anh ta nói hết câu: “Nếu anh nói như thế thì em sẽ đi tìm người khác.”

Chung Thành Khê ôm eo cô ta lại, không cho đi: “Bà xã…”

Đông Miên xoay người, dùng tay ôm lấy mặt anh ta, nói: “Lúc còn đi học, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy Lâm Nghiệt mà lại không nhìn thấy anh thì em đã thấy rất lạ, anh cũng chẳng thua kém gì mà tại sao lại như thế?”

Đôi mắt Chung Thành Khê sáng lên, nhìn chằm chằm vào cô ta.

Đông Miên còn nói: “Sau này em mới biết, có thể là ông trời thương em, không muốn để người khác thấy được điểm tốt ở anh.”

Chung Thành Khê muốn khóc: “Anh tốt đến thế sao?”

Đông Miên cũng không biết, dù sao thì lúc nhìn thấy anh ta và Lâm Nghiệt đi chung với nhau, Đông Miên chỉ nhìn thấy Chung Thành Khê mà không thấy Lâm Nghiệt: “Có lẽ không tốt đến mức đó, nhưng từ trước đến giờ con người của em rất cố chấp.”

Chung Thành Khê lập tức cứng đờ, sáp lại gần muốn làm tình: “Bà xã này, chúng ta có thể làm chuyện gì đó vui vẻ không?”

Tối hôm qua Đông Miên đã làm với anh ta rồi nên không chịu: “Anh chưa ăn no à?”

Chung Thành Khê ôm lấy, đôi môi bặm vào lỗ tai của cô ta: “Ăn không đủ no.”

*

Lâm Nghiệt tìm kiếm bằng mọi cách, còn liên lạc với cậu ấm nhà giàu lúc trước đã đụng đến anh nữa, tên nhà giàu đó nghe nói anh có bạn gái, hơn nữa còn đang giận dỗi với bạn gái, bây giờ cần vị trí của cô ấy gấp thì thoải mái cả người.

Anh ta vỗ bả vai Lâm Nghiệt, nói với anh: “Tìm tôi là đúng rồi! Tôi điều tra cho cậu, dựa vào mạng lưới giao tiếp của tôi ở thủ đô thì nửa tiếng là xong ngay.”

Thực tế là cả buổi đã trôi qua, nhưng anh ta vẫn không biết Hình Tố đang ở nơi nào.

Thật ra cũng không thể trách bọn họ được, thân phận của Hình Tố rất đặc biệt, đương nhiên là lịch trình của cô rất bí mật, nếu người thường cũng biết rõ thì chẳng phải bọn họ sẽ gặp nguy hiểm sao?

Cho đến tận tối, Chung Thành Khê gửi tin nhắn tới, nói là ba của Đông Miên nhà anh ta nói Bắc Kinh có một cục xí nghiệp tư nhân, hình như trên danh sách có cái tên Hình Tố, Lâm Nghiệt lập tức vực dậy tinh thần, đi tìm dựa theo địa chỉ.

Phân nửa bộ thương nghiệp như thế này đều hơi có tính bán hàng đa cấp, ông chủ nhỏ chút thì cơ bản là mượn bữa tiệc để quảng bá sự nghiệp của mình, ông chủ lớn chút thì tìm hạng mục để đầu tư. Hầu như không có mục đích ăn cơm hay giải trí thật sự.

Đàm Tiếu cầm ly rượu đi đến trước mặt Hình Tố, nói: “Cậu có thể cười chút được không? Có phải gấp về chịu tang đâu.”

Hình Tố cười không nổi: “Bọn họ xứng đáng à?”

Hình như cũng có lý: “Bọn họ không xứng, vậy tớ cũng không xứng à? Cậu cười với tớ một cái thôi, có được không?”

Hình Tố giả vờ cười với cô ấy.

Đàm Tiếu hối hận: “Được rồi được rồi, cậu đừng cười nữa.”

Ai cũng không biết được rằng chính dáng vẻ tươi cười ấy đã thu hút sự chú ý của người khác, đó là một người đàn ông, còn là loại rất có tiền nữa.

Đàm Tiếu thay đổi ly rượu của Hình Tố: “Nếu lát nữa có ai đến nói chuyện với cậu thì cậu nhớ phải tỏ ra thân thiện với người ta, mặc dù cậu là đại diện cho chính cậu nhưng cũng đại diện cho Tây Bắc, đại diện cho ngành sản xuất vũ khí đấy, có hiểu không?”

Hình Tổ hiểu, nhưng cô không nghe.

Đàm Tiếu thở dài, hát lên thành tiếng: “Tình yêu khiến người ta nhận hết oan ức.”

Khi hai người đang nói chuyện, người đàn ông kia đi tới, đầu tiên là đưa hai người mỗi người một tấm danh thiếp, sau đó mới nói: “Hình Tố, lâu rồi không gặp.”

Hình Tố đưa mắt nhìn anh ta, cô không biết người này. Đàm Tiếu nói giúp cô: “Chúng ta… có quen biết nhau à?”

Người đó tự giới thiệu: “Tôi là Đường Dịch, đã từng tham dự lễ kết hôn của Tố tổng.”

Đàm Tiếu trả danh thiếp lại cho anh ta: “À.”

Đường Dịch còn nói: “Nghe nói Tố tổng ly hôn rồi? “

Lời này quá thẳng thắn, ở nơi này mà còn có thể nói trắng ra như thế, lại hoàn toàn không sợ đắc tội người khác thì chỉ có hai khả năng, một khả năng đây là loại người rất ngu ngốc, một khả năng khác là người này rất lợi hại. Đàm Tiếu hơi thay đổi cách nhìn của mình về anh ta: “Đường tổng kinh doanh thứ gì vậy?”

Đường Dịch nói: “Tôi là nhà đầu tư.”

Đàm Tiếu gật đầu, khách sáo nói một câu: “Đúng là tuổi trẻ tài cao.” Hình Tố không có hứng thú.

Đường Dịch nhìn Hình Tố: “Tố tổng, tâm trạng của cô không vui à?”

Đàm Tiếu nói thay cô: “Không có đâu, chỉ đang suy nghĩ chuyện làm ăn thôi, người trong ngành cũng biết Tố tổng là người thế nào mà.”

Đường Dịch nở nụ cười, rõ ràng là không nghe lọt lý do của cô ấy.

Đàm Tiếu cảm thấy anh ta có ý với Hình Tố nên tự giác đi ra, chừa không gian cho bọn họ: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi tìm Lam tổng

chút.”

Lúc chỉ còn lại Hình Tố và Đường Dịch trong phạm vi vài mét vuông, Đường Dịch cũng không giả vờ nữa, anh ta ngồi xuống vị trí bên cạnh cô: “Cuộc hôn nhân của Tố tổng không hạnh phúc khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.”

Hình Tố cảm thấy anh ta không thành thật: “Hay là anh nói thẳng là muốn lên giường với tôi đi, vậy thì tôi còn có thể cảm thấy anh thẳng thắn thành thật hơn.”

Đường Dịch nở nụ cười nhẹ: “Nếu không chỉ lên giường thôi thì sao?”

Bây giờ Hình Tố cũng rất cần thân thể khác: “Vậy phải xem anh có bản lĩnh biến mối quan hệ chỉ có xác thịt phát triển thành yêu nhau hay không.”

Đường Dịch thật sự rất thích tính cách của Hình Tố, anh ta chưa từng gặp người phụ nữ nào nói chuyện cứng rắn như vậy, đương nhiên không chỉ nói chuyện cứng mà thủ đoạn của cô cũng cứng rắn, lời đồn về cô vẫn luôn được lan truyền trong ngành…

Dù sao thì cũng không phải người đàn ông nào cũng có thể nói ra câu: “Anh đụng vào người của tôi, tôi tàn sát một tòa thành của anh.”

Đường Dịch tới gần cô thêm một chút: “Tôi nói tôi không thích cô, cô có tin không?”

Sao Hình Tố lại không tin? “Tin. Anh chỉ là vì chinh phục được tôi thì có thể tăng thêm thể diện, còn có thể góp thêm gạch ngói xây dựng sự nghiệp của anh. Nếu nói thích thì anh chỉ thích tôi mạnh mẽ như thế, còn không bằng thích cô búp bê ở trong kim ốc kia mỗi ngày gọi anh là chồng, chăm sóc anh, sưởi ấm anh.”

Điều Đường Dịch bội phục nhất chính là bất cứ lúc nào Hình Tố cũng có thể nói thẳng như thế: “Vậy cô có đồng ý gặp dịp thì chơi

với tôi không?”

Hình Tố có thể gặp dịp thì chơi với anh ta, nhưng phải có điều kiện: “Đầu tiên là phải nói xem anh có thể cho tôi cái gì đã.”

Đường Dịch nói thật: “Tôi cũng cần thế lực của cô để chiếm lấy sáu mươi bảy phần trăm cổ phần của tập đoàn Đường An, nếu nắm được trong tay rồi thì tôi sẽ chuyển cho cô hai mươi phần trăm, giá trị thị trường là một con số mà cô sẽ rất thích.”

Hình Tố thật sự có chút hứng thú đối với chuyện này, nhưng mà con mẹ nó rất khó khăn: “Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng trái tim thì không.”

Đường Dịch hiểu được: “Hối hận vì đã ly hôn à?”

Hình Tố không có cách nào nói cho anh ta biết rằng người trong lòng cô là cậu em trai nhỏ hơn cô nhiều tuổi, hơn nữa còn chưa trưởng thành, nhưng mở miệng ra thì vẫn không kiểm soát được bản thân: “Hạ Yến Kỷ à? Anh ta xứng sao?”

Đường Dịch không hỏi người đó là ai: “Tôi không gấp gáp, cô có một tuần để suy nghĩ.”

Không cần đến một tuần, ngay bây giờ Hình Tố đã có thể nói cho anh ta biết: “Tôi không muốn.”

Đường Dịch là người trưởng thành, đã trải qua không ít chuyện lớn, anh ta cũng không tiếp tục làm khó Hình Tố nữa, chỉ kính cô một ly rượu, nói: “Vậy thì thật là tiếc.”

Hình Tố uống đến mức trong miệng đắng nghét.

Đường Dịch rời đi, Đàm Tiếu đi tới hỏi cô: “Sao rồi? Lát tối đi làm một nháy hả?”

Hình Tố không nói chuyện, cướp hơn nửa chai rượu trong tay cô ấy về, một hơi uống hết rồi nói: “Tớ muốn đi về.”

Đàm Tiếu bắt đầu lo lắng cho cô, mấy ngày hôm trước chẳng qua chỉ là chọc ghẹo, nhưng vài ngày trôi qua, càng lúc Hình Tố càng khác thường, cô ấy thật sự rất lo:”Thích đến thế cơ à?”

Hình Tố ghé vào bàn, đợi cả buổi mới thốt lên được một câu: “Ai thích cậu ta chứ? Sao tớ phải thích một tên nhóc con như vậy?”

Đột nhiên Đàm Tiếu thấy tò mò: “Vậy cậu ta nhỏ hơn cậu bao nhiêu tuổi?”

Hình Tố không trả lời, cô còn nói: “Cậu ta thích ở cạnh ai thì cứ ở cạnh người đó, mắc gì tớ phải ghen? Mẹ nó! Hình Tố tớ đây ghen cái gì? Ai có thể khiến tớ ghen? Cậu ta xứng sao? Trừ cái mã bề ngoài đẹp đẽ và hàng họ lớn ra thì cậu ta có chỗ nào lợi hại?”

Đàm Tiếu nghẹn lời, cô ấy suy nghĩ nửa ngày mà vẫn không biết mình nên nói gì, cũng không biết nên chen vào ở đâu.

Hình Tố vẫn chưa nói xong: “Cánh của cậu ta cứng cáp rồi, chướng mắt tớ. Mẹ nó, cậu ta đã quên mất những tư thế kia là do ai dạy cho cậu ta. Nhưng không sao cả, cứ tùy tiện đi. Tớ đâu có thèm quan tâm. Không hề, tớ sẽ không để ý tới.”

Đàm Tiếu lấy chai rượu trong tay cô lại, nói: “Này, Hình Tố, Tố tổng, hay là chúng ta lên bệnh viện kiểm tra chút đi? Bây giờ cậu như thế khiến tớ rất lo lắng.”

Hình Tố không buông tay, “Cộp” một tiếng, cô đặt bình rượu xuống quầy bar, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Thêm một chai này nữa.”

Đàm Tiếu ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cánh tay cô rồi mắng: “Con mẹ nó cậu đừng uống nữa! Lát nữa bọn họ chạy tới đây tìm cậu để nói chuyện, cậu há miệng ra toàn là mấy câu say rượu thì có mất mặt không?”

Hình Tố rút cánh tay lại: “Cậu dựa vào cái gì mà dám quản lý tớ?”

Đàm Tiểu thở hắt ra, uống nhiều quá rồi.

Cô ấy đã hối hận, cô ấy không nên kéo Hình Tố đến đây trong khi cô vẫn chưa điều chỉnh được cảm xúc.

Hình Tố vùi toàn bộ mặt vào trong cánh tay: “Cơ bản là tớ cũng không thích cậu ta. Tớ cũng sẽ không ghen. Tớ chỉ không thích người khác thèm muốn đồ của tớ, tớ không thích! Ai ghen chứ? Thật là buồn cười.”

Đàm Tiếu cảm thấy thật bất đắc dĩ, cô ấy nghe một hồi rồi nở nụ cười, cô gái Hình Tố này uống càng nhiều thì càng mạnh miệng.

Cuối cùng cô ấy nói với cô một câu: “Cậu là Hình Tố, là người mà mọi người trong ngành đều muốn nịnh nọt, nếu cậu không tỉnh táo thì bọn họ có cơ hội lợi dụng. Đương nhiên có tỉnh táo hay không thì là do chính cậu quyết định, cậu muốn khiến bản thân say, vậy cũng đành tùy cậu.”

Hình Tố nằm một lát rồi đi vào nhà vệ sinh.

Cô đứng ở phía trước bồn rửa tay, nhìn vào ba tấm gương trước mắt, chúng phản chiếu lại toàn bộ dáng vẻ chật vật của cô, nhìn một lát, men say lên não, cô cúi người nôn ra một bãi.

Nhân viên phục vụ ở bên cạnh lập tức đưa khăn mặt và nước qua, còn có bàn chải đánh răng chạy bằng điện và bồn thủy tinh nữa.

Cô vừa đánh răng vừa nôn, rồi lại vừa nôn vừa đánh răng.

Nhân viên phục vụ đã nhìn thấy rất nhiều trường hợp này rồi, cho nên vẻ mặt rất bình tĩnh, đến cả một chút hoảng hốt cũng không có.

Hình Tố vốn không ăn gì, nôn ra toàn là rượu, cuối cùng nôn đến mức kiệt sức, ngồi ở bên cạnh bồn rửa tay, cả cơ thể cũng dựa vào tủ. Cô hơi ngửa đầu, từ từ nhắm hai mắt lại.

Nhân viên phục vụ ở bên cạnh hỏi cô: “Có cần tôi thuê một căn phòng cho cô không?”

Hình Tố không quan tâm đến.

Nhân viên phục vụ không quấy rầy cô nữa, nhưng cũng không đi mất mà chỉ đứng canh bên cạnh cô. Người đó cũng không có bất mãn gì với cô cả, chính quy định phục vụ của khách sạn này đã hướng dẫn anh ta làm như thế.

Đường Dịch vốn định bỏ qua cô, ngoài Hình Tố ra thì vẫn còn có rất nhiều người phụ nữ thích hợp để hợp tác với anh ta, nhưng thật trùng hợp, lúc anh ta đi vào nhà vệ sinh thì tình cờ nhìn thấy Hình Tố đang bất tỉnh nhân sự ở bên cạnh bồn rửa tay ngay đối diện anh ta, ngọn nến mới vừa dập tắt trong lòng anh ta lại bùng lên.

Anh ta đi tới, ngồi xổm xuống rồi gọi cô một tiếng: “Tố tổng?” Hình Tố nghe thấy, nhưng cô không muốn trả lời.

Đường Dịch lập tức cho rằng cô đã ngủ rồi, anh ta nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh: “Căn phòng trên lầu.”

Nhân viên phục vụ trả lời rồi đi ra.

Hình Tố mở mắt ra, nhìn gương mặt coi như là thanh tú ở trước mắt: “Tôi đã nói là tôi không muốn, anh nghe không hiểu à?”

Đường Dịch mỉm cười: “Không bàn chuyện hợp tác nhưng vẫn có thể đàm phán chút chuyện khác.”

Ánh mắt của Hình Tố đi xuống, mắt nhìn vào vị trí kia: “Chuyện như thế nào?”

Đường Dịch ưỡn ngực: “Cô có thể thử một chút.”

Hình Tố lại nghĩ tới Lâm Nghiệt, dựa vào cái gì chứ? Anh dựa vào cái gì mà cứ luôn xuất hiện trong đầu cô? Không phải anh có người

khác rồi sao? Không thể cút ra khỏi đầu cô à? Mẹ nó, học sinh cấp ba bây giờ đều khó quên như thế hả?

Cô vốn không xem người đàn ông này vào mắt, nhưng cũng vì Lâm Nghiệt nên cô nói với anh ta: “Ôm tôi.”

Đường Dịch nhếch môi, bế ngang Hình Tố lên. Hình Tố nói không sai, anh ta không thích loại phụ nữ mạnh mẽ như Hình Tố, nhưng không có người đàn ông nào có thể từ chối người đẹp dâng đến tận cửa.

Anh ta vừa mới bế Hình Tố đi ra thì lập tức ăn trọn một nắm đấm, cơ thể còn không đứng vững chứ đừng nói đến ôm Hình Tố, Hình Tố cứ như vậy mà ngã ra khỏi hai tay của anh ta, nhưng cô lại không ngã trên mặt đất, mà là ngã vào trong một lồng ngực khác.

Đường Dịch sờ mũi, tuy không chảy máu nhưng không thể để bản thân đột nhiên bị đánh được, anh ta đứng lên đi về phía trước: “Có ý gì?”

Người đó ôm Hình Tố đi đến hành lang, quay người lại xông tới đấm thêm một cái: “Con mẹ mày!”

Năng lực thích ứng của Đường Dịch không tệ, chủ yếu là vì anh ta chưa xác định rõ tình huống mà đối phương đã có lợi thế, sau đó anh ta mặc kệ tình huống như thế nào, con mẹ nó cứ đánh trả trước rồi tính!

Hình Tố thấy rõ gương mặt của Lâm Nghiệt, sau đó nhìn nét mặt anh, men say còn sót lại trong dạ dày bắt đầu phát huy tác dụng, cô nhẫn nhịn, đứng xuống đất rồi níu cánh tay anh lại: “Cậu tới đây làm gì?”

Lâm Nghiệt kéo cô qua một bên: “Đợi lát nữa tôi sẽ tính sổ với em.”

Lúc bấy giờ Đường Dịch mới hiểu đang xảy ra chuyện gì, không đánh nhau với anh nữa: “Là hiểu lầm, Tố tổng uống nhiều quá nên tôi đỡ cô ấy về phòng thôi.”

Lâm Nghiệt là đàn ông, anh hiểu rất rõ trong lòng một người đàn ông có suy nghĩ gì đối với phụ nữ xinh đẹp, anh thẳng tay vạch trần anh ta: “Mẹ nó! Anh không muốn chạm vào cô ấy à? Anh tin bản thân mình sao?”

Âm thanh quá lớn khiến không ít người chú ý tới, quản lý khách sạn cũng đã tới, còn gọi cả bảo vệ nữa.

Đường Dịch nhìn thấy thế trận này, dù nói gì thì cũng rất khó xử, anh ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, với trường hợp này, dù tôi không biết xấu hổ nhưng cũng phải cân nhắc xem có ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi hay không chứ?”

Khách sạn nhận tiền của những xí nghiệp này, nhất định là quản lý sẽ ưu tiên nói đỡ cho Đường Dịch: “Xin lỗi anh Đường, cần báo cảnh sát không?”

Đường Dịch liếc mắt nhìn Hình Tố: “Không cần đâu, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Đàm Tiếu đang ở trên lầu tán gẫu với người khác, vừa nghe nói ở dưới lầu có vụ đánh nhau thì vội vã chạy tới, quả nhiên là do Hình Tố gây ra, cô ấy đi lên phía trước: “Sao thế?”

Đường Dịch cười giải thích: “Chỉ là hiểu lầm thôi.”

Đàm Tiếu không muốn nghe anh ta nói mấy câu vô nghĩa, cô ấy quay đầu muốn hỏi Hình Tố một chút, kết quả là nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm, vốn không đáng để cô ấy dừng lại nhìn quá lâu, nhưng vẻ ngoài của anh thật sự quá đẹp trai, đôi mắt của cô ấy vô thức nhìn thêm một lát.

Lâm Nghiệt không chấp nhận cũng không bỏ qua, anh mắt trừng nhìn Đường Dịch: “Bớt nói nhảm đi! Cái tay nào đã chạm vào cô ấy?”

Đường Dịch cũng rất xấu hổ: “Cậu thật sự hiểu lầm rồi, những người tới nơi này đều là nghe tên Tố tổng mà đến, ai lại dám có ý đồ không nên với cô ấy chứ?”

Đàm Tiếu nghe hiểu, cũng đã biết được cậu trai trẻ này đến đây làm gì, cô ấy tiến đến bên tai Hình Tố, nói nhỏ: “Là cậu này à?”

Bây giờ não bộ của Hình Tố rất rối loạn, nếu chỉ uống rượu thôi thì cô còn có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo, nhưng Lâm Nghiệt vừa đến thì cô không tỉnh táo được nữa. Tất cả tủi hờn của cô đều do anh mà ra, cô không có cách nào giữ cho bản thân tỉnh táo.

Đàm Tiếu không nghe cô trả lời, mắt thấy quản lý sắp ép buộc Lâm Nghiệt đi ra ngoài, cô ấy nói mấy câu: “Hay là mấy người nghe xem thân phận của cậu ấy là gì trước đi?”

Lâm Nghiệt không muốn tự giới thiệu, anh chỉ muốn băm đôi tay của người đàn ông kia ra, anh chán ghét bộ dạng lật lọng khó ngờ kia của đám người trong xã hội thượng lưu, cũng không muốn chờ đợi lâu ở nơi này, chặt tay xong rồi anh sẽ đưa Hình Tố đi.

Vì vậy, không đợi Đàm Tiếu nói ra câu thứ hai, anh lập tức quay lại sảnh lớn cầm chai rượu Champagne lên, đập thẳng vào cánh tay Đường Dịch.

Mọi người “Ồ” lên, quản lý ngẩn ngơ một lát rồi gọi bảo vệ bắt Lâm Nghiệt lại, Lâm Nghiệt là người trẻ tuổi nhất ở đây, theo logic thì anh cũng là người có bản lĩnh nhất, đừng nói tới vài tên bảo vệ, dù tất cả có xông lên thì cũng không thể chế ngự anh được. Hơn nữa, anh không đánh lại rồi, chẳng lẽ chạy cũng không được?

Trong cơn hỗn loạn, anh xoay người nắm lấy cổ tay Hình Tố, kéo cô chạy về phía cửa lớn.

Đường Dịch vẫn đang nghiến răng chịu đựng ôm lấy cánh tay, có người xem trận ồn ào, có người giả vờ quan tâm, có người thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng hơi mỉm cười. Khuôn mặt của quản lý trở nên dữ tợn, chỉ vào cửa ra vào rồi ra lệnh cho bảo vệ…

Đàm Tiếu nhìn buổi tiệc vốn êm đẹp lại bị đảo lộn thành thế này, dù vậy nhưng không biết vì sao cô ấy lại cảm thấy rất thoải mái, còn có thể nhếch môi cười giữa cơn hỗn loạn.

Thì ra trên đời này còn có một người vừa liều lĩnh vừa đáng yêu đến thế.

Thì ra chính là một cậu em trai đã phá vỡ cuộc sống hoàn hảo và nghiêm chỉnh Hình Tố.

Bước ra khỏi khách sạn, gió thu thổi qua tóc hai người khiến Hình Tố tỉnh rượu phân nửa, cô hất tay của anh ra.

Lâm Nghiệt cũng bị chọc tức vô cùng, gân xanh trên cổ nổi lên hết, nhưng anh lại nhịn xuống, cởi áo khoác ra ném cho cô trước: “Mặc vào!”

Hình Tố không muốn, cô vứt nó xuống đất.

Lâm Nghiệt nhặt lên, cứng rắn mặc vào cho cô, bao bọc hết toàn bộ xương quai xanh, bả vai, cánh tay lộ ra ngoài của cô lại, sau đó mắng cô: “Người nào cũng có thể đến gần em hả? Em coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai à?”

Hình Tổ muốn tránh thoát khỏi tay anh, nhưng sức của cô không lớn bằng anh, hơn nữa cô cũng đã mệt lả rồi, không còn chút sức lực nào cả, đành mặc kệ: “Liên quan gì đến cậu?”

Lâm Nghiệt kiềm chế cơn giận, anh hỏi cô: “Không phải chuyện của tôi? Vậy sao em lại đến căn cứ huấn luyện quân sự? Còn đến trường của tôi nữa, con mẹ nó em rảnh lắm hả?”

Nếu anh không nói thì Hình Tố sẽ không khiến anh lúng túng, nếu anh đã muốn chết đến thế thì phải để anh hiểu hết: “Cậu lên đại học thì giỏi rồi, con gái bên cạnh nhiều hơn, đẹp hơn so với mấy cô trong trường cấp ba cũ, cũng thông minh giống như cậu, cậu còn quan tâm đến tôi làm gì?”

Lâm Nghiệt nghe đến ngơ ngác.

Hình Tố thấy anh không nói lời nào thì cho rằng mình đã vạch trần anh, anh không có phản bác thì cô càng tức giận: “Cậu đi tìm mấy người đó đi! Bớt diễn vai thâm tình ở trước mặt tôi! Tôi nhìn mà mắc ói! Một chân đạp hai thuyền rất khó khăn đúng không? Vừa phải dỗ dành tâm trạng cô bạn gái nhỏ kia của cậu, vừa phải diễn kịch trước mặt phụ nữ trung niên tôi đây, rất mệt nhỉ? Cậu đừng diễn nữa, thực sự rất giả tạo, con mẹ nó cái vở kịch này nát từ diễn viên cho đến kịch bản!”

Càng nói, Hình Tố càng tủi thân: “Cậu nói tôi vô tâm, làm như cậu không có vậy. Đúng thế, tôi lớn hơn cậu, tôi già hơn cậu một chút thì chết à? Lúc bắt đầu tôi có ép buộc cậu không? Cho dù thủ đoạn của tôi không cao siêu, nhưng cũng do cậu tự nguyện, bây giờ cậu chán tôi rồi, cậu còn muốn đẩy hết tội lỗi lên đầu tôi mới coi như xong chuyện ư?”

Câu nói cuối cùng này tràn ngập giận dỗi: “Tôi biết rõ, ngủ với bọn họ sướng hơn ngủ với tôi. Cũng đúng, bọn họ nhỏ hơn nhiều, ngủ với bọn họ sung sướng biết bao! Không giống tôi, lớn từng tuổi này rồi, đứng chung với tôi còn cảm thấy mất mặt, sao có tâm trạng lăn giường được?”

Lâm Nghiệt nghe xong: “Em đang nói gì thế?”

Hình Tố không muốn nói chuyện với anh, rất vô nghĩa, cũng không thú vị, cô quay đầu đi về phía ngược lại.

Lâm Nghiệt lập tức đuổi theo, níu chặt cánh tay cô, đè cô vào thân cây, nghi hoặc hỏi: “Em ghen à?”

Hình Tố không thừa nhận: “Con mẹ nó! Tôi mà thèm ghen à!”

Lâm Nghiệt nghe hết đống lộn xộn chẳng rõ nghĩa kia, ngoài ghen tuông ra thì anh chẳng nghe được gì hết, hơn nữa đây cũng là lúc hiếm khi Hình Tố nói chuyện mà không thèm trả lời lại, nếu không phải anh chắc chắn người trước mắt chính là cô, thì anh còn tưởng rằng đã đánh tráo cô rồi.

Hình Tố lại nhấn mạnh một câu: “Con mẹ nó, ai ghen người đó là con chó!”

Lâm Nghiệt: “…”

Anh dám chắc là cô đang ghen, nhưng cô ghen với ai cơ chứ? Hơn nữa sao mà khi cô ghen lại giống học sinh tiểu học quá vậy? Đột nhiên anh không thấy tức giận nữa, mà còn cảm thấy cô hơi đáng yêu, anh nhéo mặt của cô: “Em là con chó à?”

Hình Tố đánh vào tay anh: “Đừng chạm vào tôi!”

Lâm Nghiệt không chỉ muốn chạm mà còn muốn hôn nữa, anh đột ngột chặn miệng cô lại, nuốt xuống mọi sự tủi hờn, tức giận và khó chịu của cô.

Ban đầu Hình Tố còn giãy dụa, nhưng về sau thì cô thật sự rất nhớ anh, nhớ đến mức không thể kiềm chế được bản thân, hôn được một lát thì cô bật khóc.

Lâm Nghiệt sửng sốt, buông cô ra, dùng ngón tay để lau đi nước mắt của cô, khẽ hỏi: “Tủi thân đến mức đó sao?”

Hình Tố khóc dữ dội hơn nữa.

Lâm Nghiệt ôm cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô: “Lâm Nghiệt anh chỉ muốn ngủ với Hình Tố, cũng chỉ ngủ với một mình Hình Tố.”

Lúc anh nói chuyện thì lồng ngực anh phập phồng, Hình Tố dựa vào lồng ngực anh, cẩn thận tiếp nhận nó.

Lâm Nghiệt còn nói: “Anh không biết em đã hiểu lầm chuyện gì, nhưng nếu không phải Hình Tố thì không xứng.”
Bình Luận (0)
Comment