Sau khi đưa Hình Tố về đến nhà rồi đặt cô lên giường, Lâm Nghiệt xoay người bước đi.
Hình Tố vô thức níu chặt ống tay áo của anh.
Lâm Nghiệt quay đầu lại, liếc mắt nhìn tay cô, rồi lại nhìn gương mặt đang xấu hổ của cô, trong mắt tràn ngập vui vẻ: “Anh tìm chút thức ăn cho em.”
Hình Tố không buông tay, cô không đói bụng.
Lâm Nghiệt liền ngồi xổm ở bên cạnh giường, đưa mắt nhìn cô, trong đôi mắt dịu dàng ấy chẳng có ai ngoài cô cả: “Hình Tố.”
Hình Tố không nhìn anh, cũng không biết phải nhìn chỗ nào, cô không được tự nhiên.
Lâm Nghiệt còn nói: “Em yêu anh.” Hình Tố không lên tiếng.
Lâm Nghiệt thấy cô lại muốn trốn tránh, nếu là trước đây thì anh sẽ lập tức lùi lại một bước để cô trốn tránh, nhưng bây giờ thì không.
Chủ yếu là khi ấy anh không tự tin, còn sợ hãi nữa, cũng không hiểu biết phái nữ, không biết các cô thích miệng nói một đường mà trong lòng một nẻo.
Qua dịp này thì anh hiểu rằng, Hình Tố không chỉ yêu anh hơn những gì cô nghĩ, mà cô còn thích tự lừa dối bản thân. Cô giả vờ
rằng có anh cũng được mà không có anh thì cũng chẳng sao. Anh tin, chính cô cũng tin.
Cũng may cô không phải diễn viên chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn xuất lúc được lúc không, nếu không thì anh thật sự bị gương mặt tuyệt tình kia dọa sợ đến mức không dám đến gần cô.
Lâm Nghiệt không sợ gì cả, từ nhỏ đến lớn chưa từng biết sợ là gì, trước đây kẻ gian mượn tiền lừa gạt bà ngoại, thấy bà là một cụ già thì có ý đồ lừa gạt cướp lấy chút tiền bà tích góp, một đám người tới nhà cầm gậy gộc và nước sơn đe dọa bọn họ.
Bà ngoại bảo anh ở bên cạnh nhìn xem bà nhanh trí đuổi đám người đó đi như thế nào, hơn nữa còn khiến bọn họ không dám trèo vào nhà bà nữa.
Lâm Nghiệt cứ như vậy mà được bà ngoại huấn luyện nắm đấm, không nói nhảm, lớn bằng từng này rồi mà xương cốt trên người chưa từng gãy, đám lưu manh cũng không đánh lại anh, có người bị anh đánh bầm dập nên thuê người dạy bảo anh, anh cũng không sợ hãi, học chiến thuật đánh vu hồi của bà ngoại.
Nhưng bọn họ cũng không phải đồ ngốc, huống chi ba tên thợ đánh giày gộp lại cũng thành Gia Cát Lượng, dù anh có đầu óc, lại biết đánh nhưng cũng không chống đỡ được bị nhiều người đánh…
Bởi vậy nên cũng có không ít lần anh bị thương. Dù đã như thế rồi nhưng anh vẫn không ghi nhớ được, không chịu thay đổi tính cách kia, những người đó hợp sức lại mới có thể đánh bại anh đúng không? Vậy anh liền chọn thời điểm bọn họ không ở cạnh nhau để tiêu diệt từng nhóm nhỏ, nhất định phải đánh trả lại.
Lâm Nghiệt không sợ trời không sợ đất nhưng chỉ sợ Hình Tố không cần anh, vì vậy anh thu răng nanh lại, phối hợp với cô để diễn vai hiểu chuyện này.
Anh không biết anh đã giả vờ bao lâu, nếu Hình Tố mãi mãi không biểu hiện ra rằng cô cần anh, không rời khỏi anh, có lẽ anh sẽ diễn cả đời.
May mắn là cô không tiếp tục diễn được nữa.
Lâm Nghiệt nắm được nội tâm của Hình Tố, vậy sau này dù cô có thanh minh cho lần ghen tuông này như thế nào thì anh cũng sẽ không tin, cô rất hay lừa dối.
Sau này à, nếu cô không yêu anh nữa thì anh sẽ thịt cô, cô chạy thì anh đuổi theo, cô chạy đến cùng trời cuối đất thì anh cũng đuổi theo đến cùng trời cuối đất!
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy mình có thể tha thứ cho ba mẹ đã bỏ rơi anh.
Anh nắm chặt tay Hình Tố: “Em yêu anh.”
Hình Tố rút tay về, giọng nói nhỏ xíu: “Em không yêu anh.”
Lâm Nghiệt cười: “Hồi đó khi nói câu này, thái độ của em chắc chắn hơn bây giờ nhiều.”
Hình Tố nói sang chuyện khác: “Lên đại học vẫn tốt hơn, chung chí hướng với nhau, nhận thức giống nhau, ở cạnh nhau cũng hoà thuận hơn.”
Chua quá, đối với cô nàng Hình Tố mạnh miệng này, đột nhiên Lâm Nghiệt muốn chọc tức cô một chút: “Đúng thế, nói chuyện rất vui vẻ, chỉ hận gặp nhau quá muộn, có lẽ hồi học lớp mười anh nên nhảy lớp thông qua đợt tuyển sinh của Bắc Đại, như vậy thì anh có thể tìm thấy chị gái cùng chung chí hướng sớm hơn một chút rồi.”
Sắc mặt Hình Tố thay đổi, nhưng không hổ danh là Hình Tố, nét mặt chỉ thay đổi trong ba giây rồi được che giấu, cô nói: “Anh đi đi! Anh đi tìm đi!”
Biểu cảm được che giấu rất tốt nhưng vừa mở miệng ra là lộ ngay, Lâm Nghiệt làm bộ như không nghe hiểu: “Ồ, vậy anh đi đây.”
Nói rồi anh thật sự đứng lên rồi bước ra ngoài.
Hình Tố thả tay xuống, không níu kéo anh nữa, cô kìm nén không nổi, thấy Lâm Nghiệt thật sự đi đến cửa thì cô lập tức hừ to: “Hừ!”
Lâm Nghiệt đứng ở ngoài cửa cúi đầu cười, từ từ nâng đầu lên, biểu cảm như rất bình tĩnh, anh đang suy nghĩ vất vả lắm mới khiến cô mở rộng trái tim đã đóng bụi lâu năm của mình ra.
Lâm Nghiệt không bỏ đi, anh xuống lầu hâm nóng sữa bò cho cô, lúc quay trở về thì cô đã nằm nghiêng trên giường, đưa lưng về phía cửa ra vào, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại, cô của đêm nay đã nói rất nhiều câu không giống hành vi bình thường của cô.
Lâm Nghiệt bưng ly sữa bò đi đến trước giường, cô còn nhích người vào trong nữa, Lâm Nghiệt vươn tay sờ mặt của cô: “Uống cái này đi.”
Hình Tố từ từ nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.
Lâm Nghiệt liền cứng rắn kéo cô dậy, anh ngồi lên giường, để cô dựa vào lồng ngực mình, ép cô uống.
Hình Tố không uống.
Lâm Nghiệt hết cách, bản thân uống một ngụm, dùng miệng đút sữa cho cô.
Hình Tố không ngờ được Lâm Nghiệt lại dám làm như vậy, cô không kịp đề phòng nên khoang miệng bị anh công phá.
Lâm Nghiệt đút cô uống được hai phần ly, anh đặt ly xuống rồi xoay người ôm cô nằm lên trên giường, đặt tay lên trên bụng cô, anh hỏi
cô: “Lúc em đến căn cứ huấn luyện quân sự, em đã nhìn thấy anh?”
Anh không nghĩ ra anh có chỗ nào khiến Hình Tố hiểu lầm, khả năng duy nhất chính là hôm cô đến căn cứ huấn luyện quân sự đã nhìn thấy anh. Đương nhiên là không chỉ có mình anh. Anh nhớ rõ đêm hôm đó Lý Tứ Bình ở sau lưng anh.
Bây giờ Hình Tố nghĩ tới cảnh tượng đó thì tim đập nhanh hơn, cô lấy tay của anh ra: “Đừng chạm vào em!”
Lâm Nghiệt chắc chắn. Nhưng mà chỉ là hai người đi nối đuôi nhau thôi mà cô ghen đến thế này sao?
Anh cảm thấy cô có chút ngây thơ, lại có chút đau lòng. Đây là lần thứ hai anh cảm thấy Hình Tố đáng yêu sau chuyện chiếc bình hoa kia.
Thì ra một Hình Tố mạnh mẽ như vậy cũng sẽ nhõng nhẽo như một con mèo nhỏ, còn muốn hơn thua với anh nữa.
Anh không muốn ép cô lập tức thừa nhận cô rất yêu anh, nhưng anh nhất quyết không để cô bỏ qua như vậy, thế nên anh cũng xoay người lại, lưng đụng lưng với cô: “Rạng sáng anh sẽ đi.”
Lông mi Hình Tố hạ xuống, vẫn không lên tiếng. Lâm Nghiệt thò tay tắt đèn, từ từ nhắm hai mắt lại.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, Hình Tố kêu anh một tiếng, giọng cô rất nhỏ: “Lâm Nghiệt.”
Lâm Nghiệt không trả lời cô.
Cô bước xuống giường, vòng qua bên phía Lâm Nghiệt rồi trèo lên nằm, cầm lấy cánh tay anh ôm eo mình.
Lâm Nghiệt tỉnh dậy, không kiềm chế được khi trong lồng ngực đột nhiên có thêm một người, anh hôn tóc cô một chút.
Lúc bấy giờ Hình Tố mới thừa nhận với anh: “Anh nói đúng rồi.” Em thích anh.
Cũng giống như Hình Tố là ngoại lệ của Lâm Nghiệt, Lâm Nghiệt cũng là ngoại lệ của Hình Tố.
Ba mẹ của Hình Tố khỏe mạnh, theo lý thuyết thì có lẽ cô đã được một tuổi thơ hạnh phúc, nhưng thực tế là cô thà không có bậc cha mẹ này. Nhưng cô cũng may mắn vì ba mẹ không thương yêu nên cô đã sớm biết làm việc, khi còn rất nhỏ cô đã hiểu được rất nhiều đạo lý mà người lớn không hiểu.
Có người nói thật ra cô không nên oán hận ba mẹ, nếu không phải vì ba mẹ đối xử khác biệt với cô thì sao cô có thể cố gắng để sống sót?
Không cố gắng thì sao có thể gặp được quý nhân như đội trưởng? Nói trắng ra là mạng này của cô là cô được cho.
Cô lại không cho là vậy, cô cũng không cảm thấy bây giờ cô sống tốt, là do khi còn bé ba mẹ của cô đã không dạy cô cách làm người.
Những ngày tháng tốt đẹp của cô đều là do cô bất chấp mạng sống mới có được, lúc người khác đang ngủ thì cô đang làm việc, lúc người khác đang làm việc thì cô đang bị người ta ức hiếp, bị chèn ép, lúc người khác đang yêu đương thì cô đã đồng ý một cuộc hôn nhân của người có ơn với mình giới thiệu.
Cuộc đời hai mươi lăm năm của ai giống với cô đâu?
Không biết bao nhiêu lần cô bị dí súng vào đầu, lại chẳng có mấy lần được tổ chức mà cô cống hiến hết mình buông tha, đây là điều mà một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi nên trải qua ư?
Con người thật sự vừa mới sinh ra đã ích kỷ, bạc bẽo ư? Đương nhiên là không phải.
Cô có thể không oán hận ai, nhưng ai cũng không có tư cách khuyên cô tha thứ.
Một Hình Tố như thế ngay cả bản thân cô cũng không yêu thương nổi, sao có thể chấp nhận việc bản thân đã yêu con mồi trong trò chơi do cô tạo ra được?
Thế nhưng cô đã yêu thật rồi.
Nhìn cô đi, cô đang gom hết sự do dự cả đời này để trao cho anh.
Cô trở mình trong lồng ngực của Lâm Nghiệt, mặt đối mặt với anh, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh, không cần nói gì cả, chỉ cần hôn anh là được rồi.
Lâm Nghiệt hôn sâu hơn, cánh tay cũng dùng sức nhiều hơn, dường như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Hình Tố đã suy nghĩ rồi, nếu không có cách nào tiếp tục khống chế thì không khống chế nữa, cũng không phải nói mấy câu dối lòng để củng cố lập trường và giá trị bản thân nữa, nhưng cô không có.
Sao cô có thể quên rằng, sở dĩ Hình Tố cô có thể đi đến bây giờ là bởi vì cô không hề để bản thân chịu uất ức?
Yêu Lâm Nghiệt thì sao chứ? Không khống chế được thì sao?
Vậy thì yêu đi, không khống chế nữa, nếu cả đời này cô cho phép một chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của mình là Lâm Nghiệt thì sao?
Xa nhau chưa đầy một tháng nhưng cô đã rất nhớ anh, nhớ thân thể của anh, nhớ đức hạnh ngang ngược rồi lại sợ hãi như cún con của anh. Nếu là Lâm Nghiệt thì đương nhiên là cô có thể.
Đêm nay bọn họ không làm tình, nhưng lại hạnh phúc hơn trước đây rất nhiều.
Cuối cùng cái cây có chút không muốn nở hoa đã lùi một bước, mọc lên chồi non đại diện cho cuộc sống mới.
Hình Tố nằm trong lồng ngực Lâm Nghiệt, cùng với men say trong người, cô đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ cô quỳ gối ở trước bàn thờ Phật trong gian nhà chính, mẹ cô đứng trước bàn cúng, mở chùm đèn màu trên đỉnh đầu ba bức tượng Phật ra, sau đó lấy mấy nén nhang ra đốt.
Đó là lần thứ đầu tiên cô bị phạt quỳ gối ở bàn thờ Phật từ khi cô có ký ức, cả cơ thể cô run rẩy nhưng vẫn cũng không dám xin tha, cô sợ bị đánh.
Sau đó mẹ cô cầm nén nhang thì thầm mấy câu cô nghe mà không hiểu một lát, rồi cắm vào trong lư hương, cắm xong thì nghiêng đầu qua, cầm lấy cán của cây lau nhà kế bên đánh vào lưng cô, chẳng mềm lòng chút nào cả: “Trả tiền hàng đây! Mày tới nhà này là để đòi nợ! Tao đánh chết mày!”
Hình Tố đau đến nỗi nhe răng ra, mẹ cô lập tức bấu lấy đầu lưỡi của cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi cô: “Có đau không? Có đau không?”
Cô không dám nói đau, cũng không dám nói không đau, đến cả nước mắt cũng không dám rơi xuống, cuối cùng cô đau đến mơ màng, sợ hãi vô cùng nên tiểu trong quần, càng bị đánh thảm hại hơn.
Dường như mẹ cô vô cùng ghét gương mặt cô, bà ta thích nhất là túm lấy tóc cô rồi tát vào mặt cô, gương mặt bị bà ta tát đến sưng lên, bà ta còn nói: “Đây là đang giải nghiệp cho mày đó! Nghiệp chướng của mày quá nặng, mày chính là Tang Môn Thần, mày được sinh ra trong căn nhà này thì sẽ không được sống tốt, mày không đáng được sống!”
Cơ thể nhỏ bé ấy của Hình Tố luôn bị bà ta giày vò, lúc sắp chết lại cho cô một chén cháo nhỏ, nhưng uống cháo cũng không để cô nhóc uống xong, bà ta lại đánh cô thật tàn nhẫn: “Tao giải nghiệp cho mày! Mày bớt xung khắc bọn tao lại đi! Trả tiền đây! Con nhỏ
chết tiệt! Đau không? Đau chết mày luôn! Tao không đánh chết mày đâu!”
Khung cảnh đột ngột thay đổi, cô đứng ở trước mộ, đó là ngôi mộ của ba mẹ cô, tất cả mọi người đều đang khóc, chỉ có cô là đang cười, cô cười vô cùng vui vẻ.
Hình Ca đứng ở sau lưng cô, hỏi: “Tố Tố, em vui lắm à?”
Cô không quay đầu lại, giọng điệu vẫn khinh thường: “Em không nên vui vẻ à?”
Hình Ca không nói gì.
Cô xoay người lại nhìn gương mặt thối rữa của chị, vẻ mặt lại vô cùng khổ sở: “Ngay cả chị cũng cảm thấy có lẽ em nên thoải mái, nhưng dựa vào cái gì chứ? Từ nhỏ chị đã được ngủ ở trên giường, còn em từ nhỏ đã ngủ ở trên mặt đất, chị có thể ăn cơm, còn em thì chỉ được ăn cơm dành cho chó.”
“Bây giờ em trở thành con người lạnh lùng như băng, tất cả mọi người đều nói em ích kỷ, cay nghiệt, không dám lại gần em…”
“Chỉ chờ em không xử lý chuyện gì đó một cách mềm mỏng thì sẽ chụp cái mũ không có tình người lên đầu. Bọn họ thích nhất là nói câu: Dù mày đã trải qua chuyện gì thì cũng không phải do tao tạo ra, oan có đầu nợ có chủ, đi tìm người đã tổn thương mày đi…”
Đột nhiên cô cười rộ lên: “Nhưng chỉ có người đã tổn thương em mới biến em thành thế này thôi…”
Gương mặt thối rữa của Hình Ca từ từ khôi phục thành gương mặt đẹp nhất của chị ấy, chị ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay Hình Tố: “Tố Tố, đương nhiên là em không cần phải tha thứ, chị mãi mãi đứng về phía em.”
Giấc mơ này cũng không hoàn chỉnh lắm, khi tỉnh lại, Hình Tố chỉ nhớ rõ những chuyện này.
Nếu cô được đối xử giống như Hình Ca, dù chỉ bằng một phần năm so với chị ấy thì có lẽ cô đã trở thành một người ấm áp, nhưng cái gọi là số mệnh này lại không thích như thế, cô không tốt số như Hình Ca, cho nên nhất định nó sẽ đề phòng với cô, cũng sẽ đối xử một cách ác liệt.
Điều đáng nhắc tới chính là: Đây là lần cuối cùng cô mơ về quá khứ, cũng là lần cuối cùng cô mơ thấy Hình Ca.
Nhiều năm sau đó, đã có người lấp đầy khoảng trống trong lòng cô từng chút một.