Hình Tố tỉnh dậy sớm hơn Lâm Nghiệt, cũng do rượu cứ luôn thiêu đốt bên trong cơ thể cô khiến cô không ngủ được.
Sau khi xuống giường cô đi rửa mặt, đang đánh răng thì Lâm Nghiệt mơ mơ màng màng đi tới ôm eo cô, cằm thì đặt trên bả vai cô, đôi mắt cũng không mở ra hoàn toàn, anh hỏi cô: “Đói bụng không?”
Hình Tố tiếp tục đánh răng: “Không đói bụng.”
Lâm Nghiệt kéo cô xoay người lại, sau đó cầm lấy cánh tay cô, đặt cô ngồi lên trên bồn rửa tay, hôn cô: “Anh đói bụng.”
Trong miệng Hình Tố vẫn còn chứa kem đánh răng, hai tay cô đẩy anh: “Tránh ra.”
Lâm Nghiệt không tránh, lấy nước súc miệng rồi khiêng cô lên vai, mang về giường, anh đè lên người cô: “Có muốn anh không?”
“Không muốn.”
Lâm Nghiệt chạm vào cô: “Em muốn.”
Hình Tố nhìn đôi mắt xinh đẹp của anh, không phản bác lại, trước đây cô không cảm thấy như thế, bây giờ suy nghĩ kỹ một chút thì thấy cô thật háo sắc. Cô hỏi anh: “Lúc em không có ở đây, anh đã giải quyết như thế nào?”
Lâm Nghiệt khai giảng cũng rất bận rộn, không có thời gian suy nghĩ về việc này: “Gây khó dễ à? Cứ muốn gán tội cho anh hả?”
Hình Tố cũng không phải là người không tự tin, nhưng trong chuyện này cô không kiềm chế được: “Hôm đó em…”
Lâm Nghiệt không để cô nói hết, anh hôn cô, bàn tay với vào bên trong quần lót của cô.
Hình Tố bị anh hôn đến mức tim đập nhanh hơn.
Lâm Nghiệt còn chơi xấu nữa, anh hỏi cô: “Có tư thế mới muốn dạy cho anh không?”
Hình Tố có rất nhiều tư thế, nhưng cô không muốn dạy: “Anh đứng lên đi!”
Lâm Nghiệt không đứng dậy, anh cắn chóp mũi của cô một chút: “Vậy anh thể hiện ngay tại đây.”
Anh đi xuống, kéo quần lót của cô ra, hôn lên cái miệng phía dưới của cô.
Nơi đó quá nhạy cảm, mông Hình Tố kẹp chặt lại.
Lâm Nghiệt làm cho cô được một nửa thì rút thứ đó ra, đưa tới bên cạnh miệng cô, giọng nói của anh hơi khàn, cũng có chút trẻ con: “Anh chỉ muốn cái này.”
Hình Tố phát hiện bây giờ càng ngày anh càng thêm hư hỏng, trước đây vẫn còn có thể cần cù chăm chỉ làm bằng miệng cho cô một lần rồi mới nhắc lại yêu cầu, bây giờ chỉ mới làm được một nửa mà đã
bắt đầu giở trò. Cô có thể làm bằng miệng giúp anh, nhưng không thể làm không công được: “Em được lợi gì?”
Lâm Nghiệt lập tức ghé sát vào cơ thể cô, ngậm lấy vành tai cô, anh khẽ gọi: “Chị, em muốn.”
Hình Tố hít một hơi, đúng thật là cô không chịu nổi chiêu này.
Bây giờ Lâm Nghiệt đã hiểu Hình Tố rất rõ, trước đây dù là lúc làm tình hay hai người ở cạnh nhau thì đều do Hình Tố chủ động bắt nhịp, mặc dù trong khi ở chung với cô Lâm Nghiệt đã biết một vài chiêu trò, nhưng anh vẫn không dám phát huy, không thể khống chế được mà trêu chọc vô lại.
Bây giờ anh đủ mạnh rồi thì sẽ thả con sói trong lòng ra, anh yêu tất cả trạng thái của Hình Tố không cách nào ngăn cản anh được, anh yêu chúng vô cùng.
Lúc Hình Tố dùng miệng làm cho anh, anh vẫn còn nắm tay cô, nhìn thứ đó của mình ra vào trong miệng cô, sau đó nó càng lúc càng lớn, anh cũng rất thỏa mãn.
Cuối cùng anh không nhịn được nữa, kéo cô dậy rồi nâng một chân của cô lên, đâm nó vào trong.
Hình Tố rất quan tâm đến việc chăm sóc cơ thể, cũng biết cách khiến cho tử cung của mình càng thêm non trẻ, vậy nên chưa đến một tháng mà nơi đó của cô đã hơi khó vào, anh rất đau, nhưng dục vọng ở trước mặt rồi thì đau có là gì đâu?
Anh đâu biết rằng trong lòng Hình Tố đã nghĩ thế này: Con mẹ nó, nó lại lớn hơn rồi! Cái thứ đồ chơi này giống y như chiều cao của anh vậy, trưởng thành rồi thì cao to vượt trội thế ư?
Hai người mang theo sự yêu thích đối phương để lại rất nhiều chất dịch bên trong, làm một chút rồi ngừng một chút, mãi cho cho đến tận chiều.
Lâm Nghiệt ngồi trên tấm thảm chỗ ghế sô pha, lưng anh dựa vào ghế sô pha, trong ngực là Hình Tố mệt lả, làn da đổ rất nhiều mồ hôi. Đã kết thúc được hai mươi phút rồi mà nhịp tim của cả hai vẫn còn rất nhanh.
Hình Tố từ từ nhắm hai mắt lại, hỏi anh: “Anh không biết mệt à?”
Lâm Nghiệt vuốt ngón tay của cô: “Nói không mệt là nói dối, còn mệt hơn mấy hoạt động thể thao khác nữa, nhưng chỉ cần được làm với người trong lòng thì mệt mỏi sẽ biến mất hơn phân nửa.”
Hình Tố mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nhảy sang một chủ đề khác: “Biết em bao nhiêu tuổi không?”
Lâm Nghiệt đã từng nghe cô nói về vấn đề này rồi, hình như cô nói khoảng chừng ba mươi tuổi: “Nếu em không gạt anh thì khoảng ba mươi.”
Hình Tố đứng lên khỏi người anh: “Lấy túi xách của em tới đây.” Lâm Nghiệt nhíu mày.
Hình Tố kéo cánh tay anh: “Đi đi.”
Lâm Nghiệt đành phải đi lấy nó giúp cô.
Hình Tố lấy hai tấm thẻ chứng minh nhân dân từ trong túi xách ra, bên trên hai thẻ đều viết tên Hình Tố, đầu tiên cô đặt tấm thẻ nhỏ hơn năm tuổi ra trước mặt anh: “Đây là em.”
Lâm Nghiệt nhìn năm cô sinh ra, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô: “Hai mươi lăm.”
Sau đó Hình Tố đưa tấm thẻ lớn tuổi hơn cho anh.
Lâm Nghiệt cảm thấy anh hiểu hết rồi: “Cái nghề này của bọn em cũng dùng tuổi tác để so sánh à? Tuổi còn nhỏ nên không xứng làm
người đứng đầu? Thế cho nên em phải làm một tấm thẻ giả sao?”
Hình Tố nói với anh: “Tấm thẻ ba mươi tuổi kia, cái tên trên đó đúng phải là Hình Ca.”
Lâm Nghiệt nhíu mày.
Hình Tố liền nói cho anh biết rằng cô có một người chị gái, nhưng lúc nhỏ đã qua đời rồi, sau đó cô nói cho anh biết vì sao cô lại dấn thân vào ngành sản xuất súng ống đạn được. Khi nói đến ba mẹ, điều mà cô nói với anh chính là: Chết hết rồi.
Lâm Nghiệt càng nghe càng vui vẻ, cuối cùng anh lấy tay ôm mặt cô, hôn lên đó mấy cái: “Vậy nên mối quan hệ của em với chồng trước là liên hôn chính trị!”
Hình Tố nói nhiều như vậy mà điều anh quan tâm nhất lại là cái này? Cô giật mình, trong thời gian ngắn không biết trả lời lại như thế nào.
Lâm Nghiệt kéo cô vào lồng ngực mình, ôm cô thật chặt: “Hình Tố, đại học có thể kết hôn đó, em có biết không?”
Hình Tố muốn tránh ra nhưng không được, cô vừa bực mình vừa buồn cười hỏi anh: “Anh đến tuổi được pháp luật cho phép kết hôn chưa?”
Lúc bấy giờ Lâm Nghiệt mới buông cô ra, anh có hơi ngơ ngác: “À, còn có tuổi được pháp luật cho phép kết hôn nữa.”
Hình Tố nắm lấy tay của anh, cô vuốt ngón tay anh, mắt cùnxg nhìn theo: “Bây giờ anh mới có mười bảy tuổi rưỡi, nói nghiêm túc thì em chính là một tội phạm.”
Lâm Nghiệt sửa lại: “Sắp đến sinh nhật anh rồi.”
Hình Tố liếc hắn: “Thiếu một ngày thì anh cũng không đủ tuổi.”
Lâm Nghiệt cầm lại tay cô, sau khi hôn một cái thật mạnh mẽ thì ôm cô vào trong ngực: “Lúc em lên trung học thì vẫn còn trong trắng hả?”
Hình Tố trồi ra khỏi lồng ngực anh: “Anh đừng có đánh tráo khái niệm với em.”
Lâm Nghiệt không làm thế, chỉ là nhắc tới vấn đề này nên muốn nói với cô một chút: “Rõ ràng là bộ rễ đã thối nát lắm rồi, nhưng cũng nhất định phải bịt miệng lẫn nhau, nói đây là một cái cây tốt. Đây chính là xã hội.”
“Đây là lý do cho gốc rễ xấu xa của anh à?”
Lâm Nghiệt lắc đầu: “Trường hợp của anh là bị em quyến rũ.”
Hình Tố đuối lý, nhưng cô vẫn vô thức đáp lại một câu: “Đó là do anh không làm chủ được bản thân.”
Lâm Nghiệt gật đầu, đưa mặt đến gần Hình Tố: “Đúng thế.” Hình Tố đẩy mặt anh ra.
Lâm Nghiệt lại sấn tới: “Anh thừa nhận chuyện này, anh không hề có sức chống cự trước một Hình Tố vô lại.”
Hình Tố cảm thấy rất phiền, cô cười đến mệt mỏi: “Có phải anh nên đi học không?”
Lâm Nghiệt đã xin nghỉ rồi: “Em ăn no rồi thì muốn đá đít anh đi?” “Đúng thế, mau cút đi.” Hình Tố đẩy anh.
Lâm Nghiệt sẽ không đi, anh còn dựa gần cô: “Anh vẫn chưa ăn no.” Hình Tổ thật muốn đạp anh một cái: “Anh vẫn chưa no?”
Lâm Nghiệt kéo tay của cô đặt lên bụng mình: “Ừ, chưa no.”
Hình Tố sờ một chút, đúng thật là xẹp lép, cô vươn tay lấy điện thoại ra rồi đưa mắt nhìn đồng hồ: “Vậy anh muốn ăn cái gì?”
Lâm Nghiệt muốn ăn cá: “Ăn cá đi.”
Hình Tố nói với trợ lý một tiếng, cô ấy nhanh chóng đặt bàn trước một quán ăn có món ngon nhất là cá tuyết, rồi nhắn địa chỉ cho Hình Tố.
Hai người mặc quần áo xong xuôi, tự sửa soạn cho bản thân cho giống như lúc đầu rồi cùng nhau đi ra ngoài. Lúc đợi thang máy, Lâm Nghiệt dắt tay Hình Tố một cách tự nhiên, Hình Tố cũng không cảm thấy hành động này không thích hợp.
Thang máy đi xuống, bước vào sảnh lớn, người đi qua đi lại cũng nhiều hơn, bọn họ lại nhận được một vài ánh nhìn đặc biệt.
Hình Tố luôn ăn diện rất đẹp đẽ, nhãn hiệu cũng không phải loại tầm thường, dáng người chững chạc, luôn có cảm giác rất sang trọng và đẹp đẽ, nhưng cũng chính là vì điểm này nên khi đi bên cạnh Lâm Nghiệt mặc một cây đồ thời thượng thì lại có chút giống mẹ con.
Lâm Nghiệt cảm thấy rất phiền, càng siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay cô hơn.
Hình Tố thu hết biểu cảm của anh vào trong mắt, trước khi đi ăn cơm thì cô mua một bộ đồ thời thượng, lại mua thêm một cặp dây buộc tóc, cột cao mái tóc dài lên ngay trước mặt anh, sau đó nhìn vẻ mặt phức tạp trên gương mặt anh, hỏi: “Thấy được không?”
Lâm Nghiệt không biết nên nói cái gì, nhưng con mẹ nó anh thật sự yêu Hình Tố đến chết mất! Anh lập tức bước tới ôm lấy cô: “Anh không đói bụng nữa!”
Hình Tố ôm cổ anh: “Đã đặt bàn xong hết rồi mà.”
Lâm Nghiệt mặc kệ, anh muốn về nhà, anh muốn thịt cô!
Hình Tố vừa định mắng anh không đáng tin thì điện thoại của anh reo lên, Chung Thành Khê và Đông Miên đã đến sân bay rồi, họ muốn anh đến đón.
Kết thúc cuộc gọi, trên mặt Lâm Nghiệt toàn là vẻ mất kiên nhẫn, hoàn toàn không hề che giấu: “Phiền quá.”
Hình Tố khoác lấy cánh tay anh: “Em đi với anh.”
Lâm Nghiệt không muốn đi: “Cái tên ngốc nghếch này, một chút mắt nhìn cũng không có nữa.”
Hình Tố cười: “Đi thôi.”
Chung Thành Khê lên xe thấy người lái xe là Hình Tố thì lập tức hô lên một câu “Mẹ nó”: “Chị gái, chị tha thứ cho cậu ấy nhanh thế à?”
Lâm Nghiệt quay đầu lại nhéo lỗ tai anh ta một cái: “Bớt nói nhảm lại!”
Chung Thành Khê trốn vào trong ngực Đông Miên, còn mách với Hình Tố nữa: “Chị gái, chị không biết đâu, cậu ấy vô dụng lắm, không tìm ra chị thì quay về nhà một chuyến, về nhà cũng không tìm được nữa, chị còn cần cậu ấy làm gì chứ!”
Lâm Nghiệt thò tay ra phía sau mở cửa: “Cút xuống đi! “ Chung Thành Khê không đi xuống: “Sao cậu không xuống đi?”
Lâm Nghiệt phát hiện miệng của anh ta nói linh tinh quá nhiều: “Coi chừng cái miệng của cậu.”
Nhưng Hình Tố đã biết anh từng về nhà rồi.
Nếu Lâm Nghiệt không muốn để cô biết thì cô sẽ giả bộ như không biết, nghe được thì cũng giả vờ như không nghe.
Bởi vì Chung Thành Khê và Đông Miên đến nên vẫn ăn được bữa cơm này. Chung Thành Khê ăn một năm cũng không đắt tiền bằng bữa cơm này, thế nên anh ta ăn no bụng cũng không cảm thấy mất mặt, Hình Tố là của Lâm Nghiệt, Lâm Nghiệt là bạn của anh ta, ăn của người nhà mình thì cần gì phải khách khí?
Hình Tố đã sớm được thấy sức ăn của bọn họ khi còn niên thiếu, cô cũng không quan tâm chút tiền cơm ấy, nếu đã mời khách thì đương nhiên phải để cho bọn họ ăn no.
Đây là lần đầu tiên Đông Miên nhìn thấy Hình Tố, cô ta chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào có khí chất mạnh mẽ như thế, từng lời nói cử chỉ đều không có kẽ hở nào. Ở trước mặt cô, dường như sự tự tin bẩm sinh của cô ta không phát huy được.
Cô ta không thích Lâm Nghiệt, nhưng khi nhìn thấy Hình Tố, đột nhiên cô ta nghĩ đến những người thích Lâm Nghiệt. Có một tình địch như thế thì bọn họ có cái gì mà thắng?
Ăn xong bữa cơm, Hình Tố thuê cho bọn họ một căn phòng trong khách sạn mà cô thường hay ở.
Chung Thành Khê muốn chơi mạt chược với bọn họ, nói là vất vả lắm mới xin nghỉ phép đến Bắc Kinh một chuyến, không thể ngủ nguyên đêm ở khách sạn được, rất phí phạm. Anh ta nhất định phải tận dụng hết ban đêm, thiếu chút nữa Lâm Nghiệt đạp anh ta thành tàn tật: “Có mắt nhìn chút đi.”
Chung Thành Khê mặc kệ, anh ta sáp lại gần Hình Tố: “Chị chơi mạt chược không?”
Lâm Nghiệt trả lời thay cô: “Không chơi, cút đi.” Chung Thành Khê liếc anh: “Có hỏi cậu đâu?”
Lâm Nghiệt kéo Hình Tố muốn đi về, Chung Thành Khê bắt đầu chơi xấu, Đông Miên cũng hết cách với anh ta. Cô ta biết trong một tháng anh ta đến Thượng Hải học tập, anh ta không làm quen được với
người bạn đáng tin cậy nào cả, anh ta rất nhớ Lâm Nghiệt, muốn chơi với anh, nhưng kêu anh thì nhất định anh sẽ không chơi cùng anh ta, thế nên anh ta liền xin xỏ Hình Tố.
Cuối cùng thì Hình Tố cũng đồng ý, nhưng bọn họ không chơi mạt chược mà là chơi game.
Lâm Nghiệt tải game về điện thoại di động cho Hình Tố, sau đó dạy cô: “Em chọn một nhân vật đi, anh sẽ dạy em chơi.”
Trước đây lúc còn đi học, Hình Tố cũng có chơi game, khi đó cô toàn chơi Counter-Strike, còn cái gì mà Red Alert, Đại Thoại Tây Du, Vương Giả Vinh Diệu chưa kịp chơi thì đã bị người trong nhà ép thôi học. Từ đó về sau cô chẳng chơi một tựa game nào cả.
Cô chọn nhân vật Arthur, cũng không phải do cô chọn nữa, đây là tướng được tặng khi đăng kí tân thủ, sau đó vừa vào trận đã bị mất máu.
Lâm Nghiệt lập tức nói cho cô biết: “Cái nào sáng lên thì bấm cái đó.”
Sau khi chết mấy lần thì Hình Tố dần dần lên tay, còn học được trò bán đứng đồng đội nữa, Chung Thành Khê bị bán rồi thì quên mất Arthur chính là cô, anh ta mắng:”Mẹ nó cái thằng Arthur này, con mẹ nó, giống tên vô…”
Lâm Nghiệt trừng mắt nhìn anh ta, anh ta kịp thời phản ứng lại, lập tức thay đổi giọng điệu: “Thật là quá hay!”
Đông Miên cười anh ta: “Em nghi ngờ cấp bậc Vương Giả của anh trong Liên Minh Huyền Thoại là tìm người đánh thay, Draven có thể hỗ trợ, còn Hoa Mộc Lan là siêu ma à?”
Hoa Mộc Lan của Chung Thành Khê thật sự rất yếu, anh ta cũng nhận ra điều này: “Cũng đâu thể so sánh hai cái này được, cách chơi khác nhau mà, chủ yếu là anh không quen dùng Hoa Mộc Lan.
Biết trước vậy thì anh đã chọn xạ thủ rồi, có tướng xạ thủ thật sự rất dễ đánh, chiến đấu ở hai bên có hơi khó khăn.”
Bọn họ nói xong thì Hình Tố bán hết trang bị đi, chưng hết da thịt ra, cuối cùng Lâm Nghiệt lên bậc với thành tích 21/4/13, cô đạt MVP dựa vào hơn bốn mươi lần hỗ trợ.
Lâm Nghiệt dùng tướng Bùi Cầm Hổ, cả ván đều chỉ bảo vệ Arthur, không đi bắt ai cả. Trong đám người bị anh giết chết có nữ, người đó bắt đầu trêu chọc anh. Hình Tố đọc mấy câu của cô ta mới nhớ ra suốt ngày Lâm Nghiệt bị rất nhiều con gái vây quanh.
Không tính tới đám nữ sinh thích anh ở trong trường đã nhìn thấy anh trông như thế nào, ngay cả trong game này, chỉ vì thao tác chơi game tốt mà cũng có người thích anh.
Nếu anh thật sự là người sớm ba chiều bốn, vậy anh đâu chỉ có nhiều sự lựa chọn, mà là quá nhiều, nhưng cô cũng chẳng bắt gian tại chỗ được lần nào. Cho nên ngay lúc này thật sự là chính cô có vấn đề, là cô đã trách lầm Lâm Nghiệt.
Đánh xong trận này, dù Chung Thành Khê có níu kéo anh lại như thế nào thì Lâm Nghiệt cũng kiên trì đưa Hình Tố đi.
Ở trên xe, Hình Tố không vội vàng lái xe đi, cô hơi cúi đầu nhìn tay mình.
Lâm Nghiệt cho rằng cô mệt mỏi, anh đưa tay chạm vào mặt cô: “Mệt à? Vậy để anh lái xe cho.”
Hình Tố ngẩng đầu lên, nói: “Em sai rồi.”
Một câu không đầu không đuôi như thế mà Lâm Nghiệt lại nghe hiểu, anh kéo cánh tay cô qua, hôn lên môi cô một cái, cùng lúc đó anh chụp một tấm hình, đó chính là cảnh tượng bọn họ hôn môi.
Hình Tố nhìn anh, cô đang muốn hỏi thì anh đã đăng lên vòng bạn bè, ảnh được đăng lên chính là tấm hình này, dòng chữ trên đó là..
Bạn gái tôi.