WeChat của Lâm Nghiệt có chừng một trăm người bạn, nhưng anh tin tưởng năng lực của một trăm người này, quả nhiên chưa hết một đêm mà hầu như những ai quen biết Lâm Nghiệt đều đã biết anh có bạn gái.
Ai khóc, ai mắng anh, ai cảm thấy bản thân bị phản bội, Lâm Nghiệt cũng không quan tâm tới, anh chỉ biết là anh đã đợi ngày này lâu rồi, đã đợi lâu lắm rồi.
Đăng xong anh còn hỏi Hình Tố: “Bọn em có sợ thông tin bị lộ ra ngoài không?”
Hình Tố vẫn còn sững sờ trước một loạt hành động của Lâm Nghiệt nên không trả lời.
Lâm Nghiệt còn nói: “Sợ cũng vô dụng, anh đã đăng rồi.”
Đột nhiên Hình Tố quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cô không muốn để Lâm Nghiệt nhìn thấy đôi mắt cô sưng lên.
Lâm Nghiệt hạ kính xe xuống, lấy một điếu thuốc rồi hít một hơi, nói: “Em muốn đổi ý thì cứ thử xem, để xem anh có khiến em dễ chịu hơn không.”
Đôi mắt sưng của Hình Tố liếc qua, cô nghiêng đầu nhìn, lấy điếu thuốc trong tay Lâm Nghiệt rồi rít một hơi, nhẹ nhàng phả ra, khói thuốc lượn lờ giữa khuôn mặt hai người.
Bọn họ cứ nhìn nhau như thế, không biết đã qua bao lâu, Hình Tố nói: “Tại sao em phải đổi ý?”
Lâm Nghiệt vươn tay nâng ót cô, kéo cô đến trước mặt mình rồi cắn môi cô.
Đêm đó Chung Thành Khê đã nhìn thấy tin tức này trên vòng bạn bè, anh ta còn vui hơn Lâm Nghiệt nữa, nhảy qua nhảy lại trên giường. Đông Miên cầm gối đè anh ta lại, để tránh cho ngày hôm sau lúc trả phòng bọn họ phải bồi thường cái giường cho người ta.
Anh ta ôm Đông Miên, vừa khóc vừa cười: “Em không biết đâu, những năm đó của Lâm Nghiệt rất khó vượt qua…”
Đông Miên vỗ nhẹ vào lưng anh ta: “Vậy cậu ấy có người để dựa vào, anh vui hay không vui?”
Chung Thành Khê buông cô ta ra, im lặng nửa phút rồi mới nói: “Anh vui.”
Đông Miên cười: “Nhìn lại không giống như đang vui.”
Chung Thành Khê là người nhìn thấy rõ sự cực khổ của Lâm Nghiệt trên con đường trưởng thành, anh ta biết rõ khuôn mặt tuyệt tình kia có bao nhiêu tầng phòng ngự, không có ai bảo vệ anh, đương nhiên là anh phải tự bảo vệ mình.
Từ lần Hình Tố dùng tiền xử lý những người nhục mạ Lâm Nghiệt trên mạng, anh ta đã cảm thấy Lâm Nghiệt hết khổ rồi.
Chắc chắn người phụ nữ lợi hại như thế sẽ không để anh chịu thiệt.
Đông Miên sờ mặt anh ta: “Em không hiểu được tình cảm giữa hai anh em các anh, nhưng em có thể chấp nhận được, chấp nhận trong lòng bạn trai của em có một người đàn ông khác.”
Chung Thành Khê nghe cô ta nói mà sững người, lập tức chui vào trong ngực cô ta: “Ôi trời, bọn anh là anh em mà, hơn nữa…lúc sau là anh đơn phương nghĩ thế.”
Đông Miên cười: “Nghe giọng điệu này của anh kìa, có vẻ anh còn rất tiếc nuối.”
Đầu của Chung Thành Khê cọ qua cọ lại trong ngực cô ta: “Em coi cái đức hạnh cún con của cậu ấy đi, có lần nào hiền hoà nói chuyện với anh đâu? Anh chỉ thương hại cậu ấy cuối cùng cũng có chủ, em cũng biết những năm trôi qua có biết bao em gái nhào lên trên cậu ấy, anh nhìn mà phát thèm.”
Đông Miên “Ồ” một tiếng, chú ý tới chuyện khác: “Nhìn em gái đến phát thèm?”
Trong lòng Chung Thành Khê kêu “Lộp bộp” một tiếng, anh ta vội vàng giải thích.
Đông Miên không nghe, cô ta bịt lỗ tai lại.
Chung Thành Khê nóng nảy, đè cô ta lên giường: “Anh nói sai rồi!”
Tối hôm ấy trăng rất tròn, cũng rất sáng, ánh trăng rọi vào trong cửa sổ, rọi vào từng khuôn mặt, ánh lên màu sắc của thế gian. Có vài người không được vận mệnh để ý tới, cuối cùng lại được ánh trăng phát hiện.
Sau này Chung Thành Khê và Lâm Nghiệt dần dần ít liên lạc với nhau, nhưng chỉ cần tụ họp lại thì bọn họ vẫn là dáng vẻ thời thanh xuân.
Ngày hôm sau, Hình Tố đưa Lâm Nghiệt đến trường học.
Xe đậu ở cửa phía đông, Hình Tố tháo dây đai an toàn cho anh, sau đó nhìn anh.
Lâm Nghiệt nhìn thẳng vào hai mắt cô: “Ánh mắt này của em là muốn đuổi anh à?”
Hình Tố cầm điện thoại xem giờ: “Đúng thế.”
Lâm Nghiệt không muốn xuống xe, lần này chia xa không biết lúc nào gặp lại được, ở nơi xa lạ rất phiền phức: “Anh xin nghỉ thêm
mấy ngày nhé?”
Hình Tố mở cửa xe ra cho anh: “Cút đi nhanh lên!”
Lâm Nghiệt càng đóng cửa xe lại: “Anh chỉ mới ở cạnh em một ngày thôi.”
Hình Tố sửa lại lời anh: “Là hai ngày.”
“Đêm hôm đó cũng coi như là một ngày à? Em quá đáng thế.”
“Anh đi nhanh lên, bây giờ nhà trường các anh cũng đã biết anh xin nghỉ phép là để tới tìm em, anh còn lề mề nữa, muốn chụp cái mũ háo sắc lên đầu em à?”
“Em vốn đã háo sắc rồi.”
“Em háo sắc mà lại đi kiếm anh á? Trai đẹp cơ bắp ngon đầy đường kia kìa.”
Lâm Nghiệt chống khuỷu tay lên trên cửa sổ xe, tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn cô: “Tự em biết rõ em tìm anh có phải vì háo sắc hay không.”
Anh thật sự quá đáng ghét, Hình Tố phiền muộn vô cùng, cô bước xuống xe, đi sang ghế phụ lái mở cửa xe ra, kéo anh xuống: “Nói nhiều quá!”
Lâm Nghiệt thích nhìn dáng vẻ bực tức của Hình Tố, điều đó chứng minh rằng cô càng ngày càng là chính mình khi ở trước mặt anh, chứ không phải là Hình Tố trong ấn tượng của người khác.
Anh ôm eo Hình Tố ngay tại đây, kéo cô vào lồng ngực mình, hôn lên môi cô một cái: “Chị phải trung thực nhé.”
Trước đây bảo anh kêu một tiếng “Chị” mà như đòi mạng anh vậy, bây giờ thì mở miệng ra là gọi.
Hình Tố không muốn nói chuyện với anh nữa, càng nói càng có nhiều chuyện, nói thêm gì nữa thì anh sẽ khỏi đi học luôn, thế nên cô đẩy anh về phía cổng trường: “Anh đi nhanh lên.”
Lâm Nghiệt bị cô đẩy đi: “Đi về nhớ nhắn WeChat cho anh.” “Ừm.”
Lâm Nghiệt lại nói: “Xoá kết bạn nữa là anh thịt em đấy.”
Cuối cùng Hình Tố nhéo eo anh một cái, đẩy anh ra xa hai bước: “Biết rồi, mau cút đi!”
Lâm Nghiệt xoay người lại, hai tay đút vào túi quần, đứng cũng không đứng đàng hoàng nữa, anh nhìn cô: “Hay là em để anh ôm thêm chút nữa đi?”
Hình Tố quay đầu bước đi.
Lâm Nghiệt cười, chuẩn bị vào cổng trường thì Hình Tố đột nhiên xoay người, chạy về phía anh, nhào vào trong lồng ngực anh, nói một chút, chỉ một chút thôi, ôm xong rồi cô còn nói: “Được rồi.”
Lâm Nghiệt không buông tay, giống như đây là lần cuối cùng bọn họ được gặp nhau vậy, anh ôm cô thật lâu.
Dòng người ra vào cổng trường cứ nhìn bọn họ, có người trên mặt là vẻ hâm mộ, có người trên mặt là sự ghen ghét, cũng có người chẳng quan tâm tới Lâm Nghiệt và người ở trong lồng ngực anh, giống như là đã qua cái thời thích hóng chuyện vậy.
Hình Tố và Đàm Tiếu gặp nhau ở sân bay, ở bên trong phòng chờ hạng thương gia, nụ cười trên mặt Đàm Tiếu rất xấu xa.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Hình Tố một lát, nói: “Có phải cậu đã cặp kè với cậu ấy từ rất lâu rồi không?”
Hình Tố quay đầu đi, không muốn trả lời cô ấy.
Đàm Tiếu quấn lấy cô nói: “Cậu được lắm, trâu già gặm cỏ non hả? Ăn một lần là ăn trai đẹp đến thế à? Cơ thể cậu ấy như thế nào?
Làm việc được không? À đúng rồi, đêm hôm đó cậu uống nhiều, nói đồ chơi kia lớn lắm. Vậy rốt cuộc là bao nhiêu? Có…”
Hình Tố trừng mắt nhìn cô ấy: “Không giữ miệng được hả?”
Đàm Tiếu kiểm soát được, chỉ là không muốn bỏ qua cơ hội được trêu chọc cô thôi: “Tố tổng, bạn trai nhỏ nhà cậu có bạn học nào còn độc thân không? Giới thiệu cho tớ một người với, tớ cũng muốn có hàng lớn.”
Hình Tố đứng dậy ngồi sang ghế bên cạnh.
Đàm Tiếu đuổi theo: “Rồi rồi, không chọc cậu nữa. Bây giờ tớ muốn biết cậu định nói với Tôn Diệu Vũ như thế nào. Còn nữa, thân phận của cậu ấy có an toàn tuyệt đối không, có đe dọa đến cậu không?”
Hình Tố ngước mắt nhìn cô: “Cậu muốn điều tra anh ấy?”
Đàm Tiếu vừa thấy biểu cảm này của cô thì lập tức hiểu ra: “Không điều tra, không điều tra, cậu là sếp lớn.”
Hình Tố mở nắp bình nước, bình thủy tinh lẳng lặng chờ đợi ở trong tay cô nửa phút, rồi vẫn quay lại bàn. Cô không uống nữa.
Đàm Tiếu nhớ tới gia đình rối rắm của cô ấy: “Lúc trước chồng tớ đi công tác ở Quảng Châu, khi quay về trong hành lý có thêm một cái núm cao su, là đồ dùng của em bé. Tớ mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau đi xét nghiệm DNA thì không phải con của anh ấy.”
Hình Tố lại cầm bình nước kia lên.
Đàm Tiếu nói tiếp: “Cái này càng khiến tớ ghê tởm anh ta hơn, rõ ràng là anh ta cầm tiền của tớ đi nuôi con của người khác. Còn tớ vì mẹ tớ không tìm được những người phụ nữ đã ly hôn kia nên đã
khiến nhà mẹ đẻ mất mặt, phải chịu đựng mấy cái tư tưởng phong kiến đó nữa.”
Cô ấy khẽ siết chặt nắm đấm, nắm đấm phát tiết thay gương mặt, sắc mặt cô ấy cũng thoải mái hơn chút: “Mẹ tớ nói phụ nữ là phải dịu dàng, phải kính trọng chồng mình, cũng bởi vì tớ kiếm tiền giỏi nên trong lòng người đàn ông cảm thấy áp lực, cảm thấy không còn tôn nghiêm của đàn ông nữa, vậy nên tớ phải suy nghĩ lại chuyện cũ.”
Mỗi lần cô ấy nhắc với Hình Tố về gia đình mình thì hầu như cô ấy đều hiểu hết, nhưng lại không thể thay đổi được, vô cùng đau khổ.
Những câu tiếp theo thốt ra từ trong miệng cô ấy có chút nặng nề: “Cậu không có mấy vấn đề phiền phức như tớ, nhưng cũng phải cảnh giác cao độ. Tớ mong cậu hạnh phúc.”
Hình Tố có thể chịu trách nhiệm với bản thân, cái chết mà cô còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ Lâm Nghiệt phản bội cô à? Hồi trước khi chưa có Lâm Nghiệt, cô cũng từng lầm tưởng là cô yêu Hạ Yến Kỷ, lúc anh ta vụng trộm ở bên ngoài bị cô bắt ngay tại trận thì cô mới phát hiện ra cũng không khó chấp nhận lắm.
Nếu cô và Lâm Nghiệt cũng đi đến bước này, cô cũng sẽ giống như lúc đó ư?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mở miệng thì lại là: “Chính là anh ấy rồi, mắt mù thì mắt mù, chết thì chết thôi.”
Nhìn xem, cơ thể cô luôn trung thực hơn trái tim nhiều, có lẽ cô đã khuất phục trước thân thể.
Nếu đã như vậy thì Đàm Tiếu sẽ không lo lắng về việc đó nữa: “Được thôi. Không nói chuyện này nữa, nói đơn hàng của Bắc Ireland kia đi, Tôn Diệu Vũ đã nói với cậu chưa? Bên kia đã điều tra
ra trong tay cô gái của quốc gia chúng ta có một số vũ khí hạng nhẹ, lúc chạy trốn có tạo ra một vụ hỗn loạn, đánh chết người ta rồi.”
Hình Tố chỉ nghe ông ta nói tình hình nghiêm trọng, chi tiết thì chưa nghe được, nói chuyện qua điện thoại không quá an toàn.
Cô nghe vậy thì đứng lên, bước vào phòng riêng.
Đàm Tiếu cũng đi qua, cô ấy đóng cửa lại, nói: “Anh Quốc định mượn chuyện này để tố cáo, dùng chuyện này để khống chế Bắc Ireland luôn làm loạn. Chúng ta cũng biết Bắc Ireland hoành hành như vậy có lẽ là có Liên bang Nga ủng hộ, nhưng vấn đề bây giờ là Anh Quốc bên kia điều tra ra được số vũ khí này có liên quan đến Tây Bắc chúng ta, cộng thêm mấy đơn hàng đen của SL cũng bị bọn họ điều tra ra rồi, cho nên những người liên quan của Anh Quốc bắt đầu đẩy câu chuyện về phía quốc gia của chúng ta.”
Đây là một kế hoạch khác của Lâm Hựu Đình à? Đầu óc cũng nhanh nhạy lắm. Hình Tố nhẹ nhàng vuốt tay.
Đàm Tiếu nói tiếp: “Lúc trước cậu tách ra khỏi SL đúng là đã gây chút sóng gió trong ngành, nhưng sau chuyện của Anh Quốc này, những chuyên gia chính trị bịp bợm kia sẽ bắt đầu nói lần đó chỉ là một màn kịch do SL và chúng ta dựng lên thôi.”
Hình Tố cũng đã nghĩ tới điều này.
Đàm Tiếu nhìn sắc mặt của cô thì biết cô cũng hiểu rồi, cô ấy gật đầu, nói: “Bọn họ cho rằng nguyên nhân gây ra chuyện này là Tây Bắc, SL hợp tác muốn quấy đục đầm nước Anh Quốc của bọn họ, không bị phát hiện thì cứ tiếp tục hợp tác với một số tổ chức bạo loạn để bán vũ khí, bị phát hiện rồi thì nói là bị vu oan giá họa.”
“Dù sao thì lúc trước Tây Bắc và SL đàm phán không thành công đã gây ra tiếng động không nhỏ, rất dễ khiến người khác chú ý tới, rất thích hợp để lôi ra chịu tội thay.”
“Hơn nữa lúc trước SL đã để lại lý lịch tư pháp ở ngay MI6, bọn họ cảm thấy SL sẽ lấy chuyện này ra, nói là không có can đảm gây án.”
“Nếu không có chứng cứ cụ thể chứng minh chúng ta hợp tác với những tổ chức bạo loạn kia thì cùng lắm Tây Bắc và SL sẽ bị phê bình là không giám sát chặt chẽ thôi, còn có thể thuận lợi thoát thân nữa. Đây là những gì mấy nhà phân tích đó phân tích ra được, có rất nhiều người đồng tình.”
Hình Tố hỏi cô: “Bên Liên Bang Nga nói gì?”
Đàm Tiếu lắc đầu: “Chưa nói gì hết, vẫn là mấy câu nghe đến mòn tai ấy, bọn họ cho rằng nội bộ của một quốc gia rối loạn là bình thường.”
Hình Tố cảm thấy bản thân bị Lâm Hựu Đình chơi xỏ: “Tớ và Lâm Hựu Đình công khai đối đầu nhau, ông ta liền tương kế tựu kế, thay đổi cục diện, sắp xếp mấy người ở Anh Quốc gánh tội về đơn hàng đen này thay ông ta.”
Đàm Tiếu tức giận: “Thật quá âm hiểm, cũng may chúng ta vẫn luôn im lặng, nếu chủ động ra tay thì nói không chừng sẽ rơi vào thế bị động.”
Thật ra chuyện này không thể trách Hình Tố được, dù quyền uy của cô có lớn hơn nữa thì cũng có chỗ hạn chế, có thể làm chuyện xấu, nhưng lại là loại chuyện xấu được cho phép làm, cũng xem như là một nửa làm việc cho quốc gia.
Không giống như Lâm Hựu Đình, ông ta thật sự người xấu, không có giới hạn.
Đàm Tiếu không biết đối phó như thế nào, chuyện này còn phải hỏi ý Hình Tố nữa: “Vậy làm sao bây giờ? Chịu thua lỗ à?”
Hình Tố chịu đủ thua lỗ rồi, cô đã không thèm nữa: “Đi tìm cô gái cầm vũ khí của Tây Bắc chúng ta trước.”
Đàm Tiếu gật đầu: “Đúng, nếu âm mưu kéo chúng ta vào là cô gái kia thì phải đi chăm sóc cô ta, nói không chừng có thể tìm được biện pháp giải quyết.”
Hình Tố cảm thấy chuyến đi này sẽ không dễ dàng, mà cô lại không có lý do không đi. Vậy chẳng lẽ đây là sứ mạng? Hoặc có thể nói đây là vận mệnh.