Lâm Nghiệt ở lớp cả một ngày, buổi tối anh vừa mới về tới ký túc xá đã bị Ngụy Tội nhảy dựng lên bá vào cổ anh: “Mẹ nó! Sếp Lâm chúng ta thật là trâu bò mà.”
Ngoại trừ Ngụy Tội, trong phòng còn có Sử Thông Dịch và 2 người khác, bọn họ ở hai ký túc xá khác nhau, còn chuẩn bị sẵn luôn nồi lẩu, chuẩn bị hóng chuyện của Lâm Nghiệt.
“Bảo sao cậu lại ngứa mắt đám con gái kia. Con mẹ nó, tôi mà có người bạn gái đặc biệt như thế tôi cũng ngứa mắt! Sếp Lâm chúng ta thật phi thường, hội tụ đủ quyền lực, tiền tài, sắc đẹp, mấy hot search đứng đầu đều bùng nổ.”
“Xì! Sớm đã bị xóa từ đời nào rồi, người ta có thân phận gì chứ? Có thể để cho trên mạng bàn luận lung tung à?”
“Xóa rồi à?”
“Ừ, xóa rồi. Hồi sáng trên diễn đàn có người bình luận, chẳng qua là trêu chọc một chút trong vòng bạn bè của mình một câu thì đã bị bên Bộ phận quan hệ công chúng gọi điện thoại đến yêu cầu xóa đi rồi.”
Sử Thông Dịch đang nằm trên giường nghịch điện thoại di động, nhướng mắt: “Cái này chính là nước cờ của quốc gia. Quốc gia phải dùng đến cậu. Đương nhiên phải cho cậu một ít tiện nghi rồi. Thử coi lúc cậu bị đuổi có còn được đãi ngộ như vậy không. Bố tôi từng nói: “Đừng nên làm con chó cho người khác. Những con chó nói chung không có kết cục tốt.” Tất nhiên, tôi chỉ đang bàn luận chứ
không phải nói bạn gái sếp Lâm như thế nào. Mọi người vẫn tuyệt vời và mạnh mẽ.”
Sau khi anh ta dứt lời, không ai nói gì cả.
Không biết có phải một trong những bước đi đến tuổi trưởng thành là đối mặt với khía cạnh bẩn thỉu nhất trong bản chất con người chúng ta hay không. Dường như sau khi lên đại học, những người xung quanh chúng ta không còn trong sáng như hồi cấp ba nữa, mỗi người đều có tám phần suy nghĩ đơn độc, bảy phần tính cách, nhưng lại không có một phần nào được người ta yêu thích.
Đương nhiên không có cái gì tuyệt đối, chỉ có thể nói mấy người này không may mắn. Còn có người ngay cả đậu được một trường đại học tốt như vậy, cũng không tránh được “miếng bánh” rớt trúng đầu.
Chỉ số IQ của Ngụy Tội so với hai người kia thì cao hơn, còn chỉ số EQ thì lại trung bình, cậu liếc nhìn Sử Thông Dịch, nói: “Cậu khóc than cái gì?”
Sử Thông Dịch ngồi dậy, nói: “Không phải khóc than, tôi mừng cho sếp Lâm. Chỉ là tôi không biết nên nói thế nào.”
Ngụy Tội không muốn nghe: “Vậy thì đừng nói lung tung.”
Sử Thông Dịch: “Các cậu đừng để ý, tôi chỉ là cảm thán mà nói thôi. Thời đại này mà còn có buôn bán súng ống đạn dược sao? Công ty vũ khí? Chẳng lẽ là người từ giữa thế kỷ trước?”
Ngụy Tội bèn nói: “Cậu lột trần xu thế mưu lợi trong bản chất con người vô cùng sâu sắc, nhưng thật ra lý do là vì sự thật khiến cho cậu ghen tị, cho nên cậu lựa chọn không tin thôi.”
Sử Thông Dịch liếc Ngụy Tội: “Thế cậu hiểu chắc?”
Ngụy Tội bước tới, đứng trước mặt Sử Thông Dịch nói: “Người thích nghi ngờ người khác, phần lớn đều thích nói dối. Anh ta cho rằng mọi người đang làm mọi cách để thêu dệt nên lời nói dối của mình
giống như anh ta, vì vậy anh ta sẽ đi theo một hướng giảo hoạt khác để đào bới bằng chứng mà anh ta cho là đủ để chứng minh rằng những người khác đang nói dối.”
Sử Thông Dịch trở mặt: “Như đám người trên mạng thì sao? Không phải cũng ăn nói tùy tiện à?”
Hai người khác thấy vậy cũng tiếp lời hòa giải: “Được rồi, cái lẩu muốn nguội luôn rồi này. Chúng ta vẫn có thể chấp nhận rằng thân phận của những người xung quanh chúng ta rất hiếm. Dù sao thì chẳng phải Chủ tịch nước vẫn luôn tồn tại đó sao? Cho nên cũng không thể nói là giả vì nó ở cách xa chúng ta được.”
Ngụy Tội đồng ý với những lời này: “Đều cùng học ở trường cao nhất nước. Nếu nghi ngờ thực lực của Lâm Nghiệt, chẳng phải là đang đánh giá thấp bản thân sao? Thật nực cười.”
Sử Thông Dịch hừ hai tiếng, nhỏ giọng chửi: “Đồ chó.”
Ngụy Tội vừa lúc đi làm nóng lại nồi lẩu nên không nghe thấy, nhưng mà Lâm Nghiệt vừa gửi tin nhắn Wechat xong thì nghe thấy. Anh đứng dậy đi về phía Sử Thông Dịch, ấn đầu cậu ta xuống bàn, vừa tát vào miệng cậu ta mấy cái vừa nói: “Không cần miệng nữa đúng không?”
Sau gáy Sử Thông Dịch đổ đầy mồ hôi, không dám nói nữa. Ba người còn ở bên cạnh quan sát, không dám có động tĩnh gì.
Cái miệng của Sử Thông Dịch bị mấy cái tát của Lâm Nghiệt làm cho sưng lên, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Nếu lúc này chỉ có Lâm Nghiệt ở trong ký túc xá, anh ta có thể đánh lại, nhưng còn có những người khác, bọn họ có lẽ chưa chắc sẽ đứng về phía anh ta, cho nên anh ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Ngụy Tội nhìn cảnh này, toàn thân đều thoải mái, tuy rằng Lâm Nghiệt không phải là vì anh anh ấy, nhưng là vừa rồi Sử Thông Dịch hoài nghi bạn gái Lâm Nghiệt cho nên anh ấy mới cảm thấy thoải mái. Cái tên Sử Thông Dịch này mở miệng ra là đã thấy ghét rồi, sớm nên bị ăn đòn cho tỉnh người mới phải.
Sau trận ẩu đả đó, Sử Thông Dịch ngoan ngoãn đâu vào đấy, không còn ý kiến ý cò nhiều về chuyện của Lâm Nghiệt nữa.
Một số ít người còn lại cũng từ bỏ những lời bàn tán về bạn gái của Lâm Nghiệt, cũng thôi dùng “sếp Lâm” mang đầy tính châm chọc để xưng hô với anh. Mấy năm đại học, Lâm Nghiệt là người duy nhất trong đám bạn thân của họ không có biệt danh.
Có chuyện Lâm Nghiệt chỉnh Sử Thông Dịch trước đó, bữa ăn lẩu này cũng không còn hứng thú nữa, ăn xong thì ai về chỗ người đó.
Nửa đêm, Lâm Nghiệt ra ban công hút thuốc, trong đầu anh đều là hai chữ “quân cờ” mà Sử Thông Dịch đã nói.
Anh chỉ thấy rằng Hình Tố là Tố tổng, có quyền lực trong tay, nhưng anh không biết liệu cô ấy có bị đối xử bất công hay không, hay nếu những ngày tháng thân thể vẻ vang đã hết, cô chỉ còn lại kết cục bị vứt bỏ sau khi hết giá trị lợi dụng.
Nghĩ đến đây anh cảm thấy mình thật ngốc, đây thật sự là xã hội phong kiến sao? Còn có những chuyện vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván?
Sau khi tự mắng mình, anh đột nhiên dừng lại, bàn tay nâng lên đưa điếu thuốc lên miệng.
Anh thật sự rất yêu Hình Tố.
Dường như từ cái ngày cô đút tay vào đũng quần của anh, cô không thể rời xa anh được nữa, sau lại trồng một cái cây có rễ thật sâu trong lòng anh, cho dù có chặt thân cây cũng không thể ảnh hưởng đến sự kéo dài vô tận của bộ rễ.
Lúc Hình Tố đến Pháp thì mới biết rằng cô gái kia đã bị các quan chức chính phủ chuyển đi, còn chuyển tới đâu thì không biết.
Làm quen, vui vẻ trò chuyện, cuối cùng vẫn là dùng quan hệ của Hình Tố biết được một ít thông tin về cô gái kia: Cô ta tên Uông Minh Nguyệt, hai mươi tuổi, một sinh viên năm cuối từng học ở Ireland, nói cách khác là một gái điếm cao cấp.
Ban ngày cô ta là một cô gái ngoan ngoãn, buổi tối chính là tùy theo từng loại người cao cấp khác nhau, bản thân sẽ tự tạo cho mình những tư thế phóng đãng dâm loạn khác nhau.
Vốn dĩ cô ta chuẩn bị chuyển trường sang Singapore, hiện tại xảy ra chuyện này cô ta không thể sang đó được, nếu giải thích không rõ ràng thì cô ta sẽ không thể đi học được.
Đàm Tiếu nói: “Thế nào? Tra ra được là bị đưa đến đâu không?”
Hình Tố cũng không sốt ruột: “Tối nay Tôn Diệu Vũ qua đây, nghe xem tin tức bên ông ta thế nào đã rồi tính tiếp.”
Về sau sự việc này đều là do Tôn Diệu Vũ liên hệ, nếu ông ta là người bắt đầu, thì kết thúc cũng nên là ông ta, Hình Tố thuận tiện đưa ra ý tưởng, việc này bọn họ cũng không có liên hệ, bèn nhất trí đồng ý.
Đàm Tiếu gật đầu: “Lần này trong lòng tớ cảm thấy có chút hoảng sợ, hi vọng không có chuyện gì.”
Hình Tố nhớ lại lần đầu tiên cô bị khống chế. Đối phương đang cầm một khẩu súng bắn tỉa do cô tự chế tạo, cánh tay vòng qua trước ngực cô, kề sát bên tai của cô làm động tác nhắm, sau đó khi cô không có phòng bị thì bóp cò bắn thủng tấm bia cách họ xa nhất, người đó hỏi cô: “Có sợ chết không? Có biết loại áo giáp chống đạn nếu bắn trúng một viên sẽ thành cái dạng gì không? Có bao giờ nghĩ
rằng, một ngày nào đó sẽ chết dưới vũ khí do chính mình tạo ra hay không?”
Lúc đó Hình Tố đã rất sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, bây giờ cô đã không thể nhớ chính xác mình đã đứng vững như thế nào. Sau này lại xảy ra thêm vài vụ như thế này nữa. Bởi vì không có sức mạnh nên cũng không sao, lại không có tiền nên cô mới phải gánh chịu thiệt thòi này.
Khi đó cô bán mạng vì Tây Bắc, nếu cô không đổi được bất cứ thứ gì có giá trị, đó chính là chết vô ích, chính là sẽ bị bí mật xử lý.
Về sau cô lập công càng nhiều, tiếng tăm lừng lẫy, cô càng được chú ý, những người đó không dám động vào cô, Tây Bắc cũng được cô bảo vệ.
Vì vậy cho dù bạn ở đâu, nếu bạn không mạnh thì uổng công bạn tham gia cuộc chơi, chỉ có thể bị đánh mà thôi.
Lần này có vẻ dễ dàng xử lý, nhưng dựa vào trực giác luôn luôn chính xác của cô thì không hẳn vậy, vì vậy cô so với mỗi một lần trước đây cẩn trọng 100% hơn bao giờ hết. Cô phải giải quyết hoàn toàn vấn đề này mới được.
Cô phải trở về gặp Lâm Nghiệt.
Hình Tố đi ba ngày, Lâm Nghiệt nhận được một tin nhắn WeChat của cô báo rằng cô đi công tác, sau đó không có tin tức gì nữa.
Anh không muốn ảnh hưởng đến công việc của cô, dù có mở giao diện trò chuyện với cô bao nhiêu lần đi chăng nữa thì anh cũng không gửi cho cô một tin nhắn. Anh vẫn sẽ lo lắng, nhưng lại không còn lo lắng rằng cô sẽ không cần anh nữa.
Buổi trưa Lâm Nghiệt đến nhà ăn,vì đến giờ cơm trưa nên có rất nhiều người, anh chọn một chiếc bàn trong góc, bên cạnh không có
người ngồi.
Ăn được nửa bữa, Lý Tứ Bình ngồi xuống đối diện anh. Lâm Nghiệt vẫn ăn như thường, không ngẩng đầu lên.
Lý Tứ Bình nói với anh: “Cậu có biết bây giờ cậu là một tên đàn ông cặn bã không? Đó là bởi vì cậu đã đăng bức ảnh cậu chụp cùng bạn gái của cậu.”
Lâm Nghiệt không có tâm trạng quan tâm đến mấy trò mèo trong ánh mắt hay trong miệng của cô ta.
Lý Tứ Bình lôi lại đề tài trước đây nói: “Tôi thấy có nhiều người quá dễ dàng phán đoán. Các cô gái đó hư cấu nên một hình tượng Lâm Nghiệt như thế, khi cậu không còn phù hợp với hình tượng đó nữa họ bèn tìm ra lý do để công kích cậu.”
Lâm Nghiệt đã ăn xong, chuẩn bị rời đi.
Lý Tứ Bình nói thêm: “Có mấy cô gái chuẩn bị vài kế hoạch gây nguy hiểm cho cậu đấy. Mặc dù tôi nghĩ đây là một điều ngu ngốc, nhưng đó là sự thật, vì vậy tôi muốn nói với cậu một tiếng, tốt nhất cậu nên chuẩn bị tinh thần.”
Lâm Nghiệt không quan tâm chút nào.
Nhìn thấy Lâm Nghiệt bước đi, Lý Tứ Bình lắc đầu cười. Cô ấy không phải là một người tọc mạch, nhưng nếu đối thủ của cô ấy gặp rắc rối bởi những vấn đề nhỏ nhặt này và không có tinh lực để đối phó với những khiêu chiến của mình, thì cô ấy sẽ cảm thấy mình chiến thắng cũng chẳng có gì là vẻ vang cả.
Sự tồn tại của cô ấy cũng cho thấy rằng không phải tất cả phụ nữ đều xem tình yêu là trên hết, nhìn thấy trai đẹp là đi không nổi. Có điều ngay cả khi cô ấy dồn hết sức khiêu chiến với Lâm Nghiệt, phần thắng cũng không thuộc về cô ấy, cũng sẽ không tự dưng rơi xuống đầu cô ấy.
Nếu Lâm Nghiệt có thể bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai khác ngoài Hình Tố, liệu anh có còn là Lâm Nghiệt không?
Sau này khi Lý Tứ Bình kết hôn và sinh con, cô ấy vẫn coi việc đánh bại Lâm Nghiệt là mục tiêu số một. Chồng cô ấy vừa bất lực vừa cười. Cô ấy như một đứa trẻ khát khao thắng thua, sau khi nhìn thấy kẻ mạnh thì lại biến mình thành con quay không dừng được.
Sự trân trọng thực sự sẽ được người khác nhìn thấy, vì vậy chồng cô ấy cho phép có một Lâm Nghiệt như thế tồn tại trong cuộc đời của Lý Tứ Bình.