Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 12

Editor: Táo.

Những tướng quân kia bố trí hơn một tháng, hành trình chinh chiến xem như bắt đầu. Dù sao một tiểu binh như tôi chỉ cần nghe lệnh đi theo đội ngũ là được.

Tôi và Lữ Mông tuy cùng một đội, nhưng dọc đường đi căn bản không có cơ hội nói chuyện. Hắn ở xa tôi như vậy mà.

Chiến tranh là gì? Tôi đương nhiên không biết chân tướng đánh giặc là sao, cho nên nghĩ đến hành vi của mình lúc trước quả thực là ngu ngốc đến cực điểm!

Chuyện chủ động mời tướng sĩ hiển nhiên là đã làm sai. Quay ngược thời gian, thật ra ngay từ đầu gia nhập quân doanh quyết định này đã là quyết định sai lầm. Chuyện này không hề phù hợp với kế hoạch ban đầu của tôi!

Tôi ngây thơ thế nào, lúc trước khi xuyên không, cũng từng âm thầm đắc ý có lẽ mình hơn những người khác. Dù sao tôi cũng biết một chút lịch sử, biết rõ kết cục của một vài người. Nhưng tôi quả thật không biết tự lượng sức mình, gia nhập quân doanh, hành quân đánh giặc, loại chuyện này đều là động chân tay, hiện tại còn phải cầm binh khí đi bộ trên đường xuất chinh. Nhưng tôi biết bản thân tôi mà ra đánh giặc thì chỉ có nước đào binh.

Bất lực, tôi sợ chết. Chỉ muốn trốn ở cuối cùng, không dám xông về phía trước. Giết người đoạt mạng ngườicũng giống như siêu sợ hãi khi bị giết.

Mà Lữ Mông thân mến của tôi, bước lên ngựa, đi trước đoàn quân của chúng tôi, tôi chỉ có ở phía sau xa xa chiêm ngưỡng.

Bỗng nhiên cảm thấy, khoảng cách giữa tôi và hắn đâu chỉ là khoảng cách mấy trăm giữa người với người, hắn vốn cách tôi xa như vậy, vượt qua ngàn năm xa xôi.

Đêm đầu tiên cắm trại bên ngoài, tôi mất ngủ.

Đầu tiên là khó ngủ khi đầu tiên ngủ ngoài trời, thứ hai, nó ảnh hưởng đến một suy nghĩ quan trọng của tôi, đó là nỗi sợ về cái chết. Tôi sợ ngủ, ngay trong mộng không hiểu sao bị người ta chặt chém một cái thì sao. Mặc dù biết, điều này vào thời điểm này rất bình thường, nhưng tôi vẫn thực sự quá lo lắng.

Thật ra còn có một nguyên nhân, đó chính là trong sổ doanh trại của tôi không có người nào làm cho tôi an tâm ở đây, điều này cũng thúc đẩy cảm giác sợ hãi của tôi. Mà người nọ, chính là Cam Ninh đêm nay nửa đêm nay lại được bố trí ở bên ngoài gác đêm.

Nghĩ đến người tôi quen thuộc trong quân doanh này, ngoại trừ Cam Ninh và Lữ Mông, thì không có ai khác. Còn bọn họ, khi thiếu tôi, vẫn còn rất nhiều bằng hữu có thể nói chuyện.

Bỗng nhiên có chút bi ai, chung quy tôi chỉ là một người có cũng không sao, không có cũng không sao.

Vì không muốn trừng mắt vô ích như vậy, đứng dậy đi ra ngoài trướng.

Đứng dưới bầu trời đêm ít ỏi vài ngôi sao, nghe tiếng gió đêm thổi vào y phục mình, tôi lại không chịu thua mà nghĩ đến Lữ Mông. Đanh nghĩ hắn ở trong doanh trướng nào, nghĩ giờ phút này hắn có phải đã rơi vào giấc ngủ rồi hay chưa?

Toàn bộ doanh trại, chỉ có một doanh trại trong sổ sách vẫn còn thắp sáng. Đó là nơi duy nhất tôi biết Tôn Sách và Chu Du đang nghỉ ngơi. Chủ soái quả là rất vất vả, còn phải thương nghị quân sự. Bỗng nhiên nghĩ đến bọn họ, một đường này đều sẽ cố chống lại cơn buồn ngủ, không khỏi nở nụ cười.

Thở ra hơi lạnh, không có một chút dấu vết, biến mất trong không khí đêm.

Đứng tại chỗ, muốn tùy ý đi lại một chút, cũng không biết đi hướng nào mới là đúng.

Bỗng nhiên trước mắt có một điểm sáng lẻ tẻ hiện lên, tôi dời tầm mắt nhìn lại, dĩ nhiên là đom đóm.

Vâng, tôi đã sử dụng hai từ “không ngờ”, bởi vì trong trí nhớ của tôi, đom đóm là một sinh vật chưa bao giờ xuất hiện trong nhiều năm sau khi tôi bảy hoặc tám tuổi.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó, lập tức lại không biết từ đâu xuất hiện một con.

Nhưng thấy hai con đom đóm sáng đèn mà bay, tôi dứt khoát theo phương hướng hai chúng nó bay đi.

Đi trong đêm tối tăm sâu thẳm này, hai đôi sinh vật bay múa kia, ngược lại giống như là tín ngưỡng nào đó theo đuổi. Khiến suy nghĩ của tôi không hoàn toàn trống rỗng.

Khi ánh sáng bất thình đột ngột trong suốt suốt khoảnh khắc tràn ngập tầm nhìn, tôi thực sự bị cảnh tượng này làm cho choáng váng ngây dại!

Vô số tinh linh đêm nay tận tình nở rộ ra hào quang rực rỡ của chúng, từng đoàn từng đoàn bắt đầu bay, giống như sao xa chiếu trên mặt đất, diễn giải thịnh thế phồn hoa của chúng.

“Ai ở đó?”

Giống như bị tiếng hét lớn này quấy nhiễu, chút đom đóm vây quanh một chỗ bắt đầu tản ra.

Mà tôi cũng bị tiếng hỏi này kéo về, thần trí hoảng hốt.

Đang muốn tìm nguồn gốc của âm thanh kia, phía lều trại hướng tới phía tôi, đồng thời nghe được một âm thanh có chút kinh ngạc: “Là đệ?! ”

Cây trường mâu thiếu chút nữa khiến tôi bị thương ngay lập tức thu hồi trong nháy mắt. Tôi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trùng hợp như vậy, lại là Cam Ninh.

“Huynh cố ý!” Tôi chợt lấy lại tinh thần, dõng dạc hô to:” Gác đêm sao không gác, huynh còn tìm một chỗ tốt như vậy, tám phần là lười biếng! ”

“Chậc.” “Cam Ninh bĩu môi, trên mặt là là biểu cảm kiều ngưu* rất thu hút người đối diện:” Là thứ nhỏ bé kia tìm tới ta được không! Nơi này, nhưng ta đến trước mà. ”

(*) Kiều ngưu: Nói về giai thoại Kiều Ngưu, là một người có tính cách cần kiệm liêm chính hay giúp đỡ kẻ yếu. Ở đây ý nói Cam Ninh cũng như vậy.

“Đúng rồi, tiểu tử đệ sao không ngủ, hơn nửa đêm còn đi lung tung.” Hắn vừa đi về nơi canh giữ vừa hỏi tôi.

Tôi đi theo hắn và ngồi xuống bên cạnh hắn.

Sau đó tôi ngửa đầu lên nhìn hắn: “Sợ huynh gác đêm nhàm chán, đến bồi huynh. ”

Hắn hơi hừ mũi, lại giống như đang khinh thường.

“Ách… Thái độ huynh hình như không thoải mái”. Tôi nghiêng đầu, tầm mắt lại nhìn về phía những đốm sáng đom đóm cách đó không xa.

“Ôn Nhiễm, người như đệ có đôi khi…” Yên lặng một hồi, Cam Ninh đột nhiên mở miệng, cũng không nói hết câu.

“Thế nào? Có gì khó nói sao?” Tôi vẫn nghiêng đầu nhìn những con đom đóm.

“Yo… Không thể nói, không có gì. ”

Lúc này tôi mới nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn đứng nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phương xa.

Dáng vẻ này của hắn, lại làm cho tôi không thể không nhớ tới cảnh tượng hắn giết địch trên chiến trường. Hắn sắc bén, quyết tuyệt, có thể không chớp mắt mà chém giết quân địch.. Hắn là Cam Hưng Bá, rất xứng với tên của hắn.

Nghĩ vậy, lại quên mất ý định muốn hỏi hắn xem hắn định nói chuyện gì.

Hình như cũng cảm thấy bị ánh mắt của tôi tinh tế quan sát, hắn liếc mắt nhìn tôi một cái: “Sao lại nhìn ta như vậy? ”

Còn tôi chỉ cong khóe miệng cười.

“Tinh”

Trong gió chợt truyền ra một tiếng chuông thánh thót.

“Hả, bên hông huynh vì sao lại treo một chuỗi chuông, là ý gì vậy?”

“Đệ không cảm thấy như vậy rất khí phách sao?”

“Làm ơn..” Tôi im lặng: “Chuyện là, huynh có thể ngồi xuống được không, ngửa đầu nói chuyện với huynh như vậy rất mỏi. Ngồi xuống đi, ta sẽ giữ bí mật cho huynh. ”

Dưới sự xúc động của tôi, Cam Ninh hơi nhíu mày ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Ta đoán, nhất định là một nữ tử tặng huynh.” Tôi tiếp tục nghi vấn cái chuông của hắn. Tôi cũng không nghĩ tới lời vừa rồi của hắn nói không chừngchỉ là muốn lý giải.

Hắn nhìn thẳng tôi, lại phun ra hai chữ khiến tôi hộc máu… “Kẻ ngốc. ”

“Huynh…” Tôi nhất thời có chút bối rối, còn không biết trả lời hắn sao, câu tiếp theo của hắn, dĩ nhiên lại làm cho tôi không khỏi thổn thức.

“Nào có nhiều nữ nhi tình trường như vậy.” Hắn thản nhiên nói câu này.

Lời này từ trong miệng Cam Ninh nói ra, đúng là làm cho tâm tôi bất giác run rẩy.

Quả thật, loạn thế loạn lạc, khói lửa liên miên, lấy đâu ra nhiều nữ nhi tình trường như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác trong lòng tôi, chỉ có những tâm tư tự luyến vô dụng giả tạo.

Tôi hoảng hốt cảm thấy tôi vẫn luôn hiểu sai về Cam Ninh. Hắn cũng không phải tiểu tử lỗ mãng xúc động hiếu chiến.

Có thể sinh tồn trong loạn thế này, còn là người nổi danh trên thế gian, đều không đơn giản!

Vậy nên Lữ Mông, đại đô đốc Đông Ngô này, hắn lại giấu trong lòng bao nhiêu tâm tư. Tôi còn lang thang bên ngoài cho đến giờ? Còn phải bao lâu nữa, còn phải có bao nhiêu nỗ lực, mới có thể đi vào trong đó xem qua. Hoặc là, nỗ lực nhiều hơn nữa, cuối cùng chỉ là biến thành vô ích?

Tôi vẫn lắc đầu, không cho mình suy nghĩ lung tung nữa, quay đầu nhìn Cam Ninh, ngược lại lại thấy hai tay hắn đan chéo sau đầu nằm trên mặt đất nhìn trời.

Tôi suy nghĩ một chút, mặc dù có chút sợ sâu bò lên trên người, nhưng cũng theo hắn sóng vai nằm xuống.

“Nhìn kìa, vừa rồi đệ lại một mình không biết suy nghĩ chuyện gì, vẻ mặt ngốc trệ. Ta thấy đệ thường xuyên như thế. Nếu lên chiến trường còn ngẩn người như vậy, đó không phải là… Ha ha…”

Câu sau của hắn ta tuy là trêu ghẹo tôi, nhưng lại đưa nỗi sợ hãi của tôi đối với chiến tranh nâng lên, khiến cho tôi rất bất đắc dĩ lại nghiêm túc trả lời hắn: “Ta không muốn đánh giặc. Ta không dám giết người, cũng không muốn bị giết. Ta không muốn chết. ”
Bình Luận (0)
Comment