Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 13

Editor: Táo.

“Nói cái gì quỷ gì? Ta nghe nói,đệ chủ động xin nhập ngũ vì đất nước”.

Thật bất ngờ, tôi khinh bỉ giọng điệu khinh bỉ chính mình, giọng điệu của Cam Ninh thật cho rằng tôi đang nói dối hắn.

Trong lòng tôi yên lặng thở dài. “Giống như huynh nói, ta là một kẻ ngốc, cũng hay làm những chuyện ngu ngốc. ”

“Này… ” Cảm giác như Cam Ninh quay lại nhìn tôi: “Đệ nhắc lại lời đệ nói không muốn đánh giặc! Vậy thì ta thực sự coi đệ là nữ tử. ”

Tôi cũng quay đầu nhìn hắn ta, có chút bức bối: “Này, huynh hoàn toàn không tôn trọng người khác! Dựa vào cái gì ta nói không muốn đánh giặc, huynh lại nói ta không phải nam nhân a! Không phải tất cả nam tử trong thiên hạ đều thích đánh giặc! Huynh lại muốn đến lấy một mình huynh ra đại biểu cho tất cả mọi người sao! ”

Không biết có phải là những đốm sáng đom đóm đáng yêu kia cảm giác được chúng tôi đang nổi giận,

lại có một vài con đom đóm bay tới quanh đỉnh đầu hai chúng tôi đang đối diện nhìn nhau.

Những điểm sáng vụt sáng kia, quả thực giống như làm cho người ta bình tĩnh lại

Sau đó, Cam Ninh không cãi nhau với tôi, bàn tay của hắn ta vươn lên không trung, để lại một con đom đóm dừng lại ở đầu ngón tay của hắn.

Tôi cũng không cảm thấy tức nữa, cứ như vậy theo anh ta nhìn chằm chằm vào sinh linh trong tay anh ta.

“Có ai trời sinh thích chiến tranh chứ. Chỉ là thời đại là như thế, không thể do người.” Cam Ninh nhìn luồng sáng lúc sáng lúc tối trong tay, nói một câu như vậy.

“Nhưng ta không thuộc về thời đại này.” Tôi cứ như vậy bất giác tiếp lời.

“Sự thật là, đệ đã ở đây.” Hắn đối với lời nói của tôi ngược lại không có chút hoài nghi là chuyện gì, cứ như vậy trấn định nhắc nhở tôi, tôi ở trong thời đại này sự thật.

“Cam Ninh, huynh thật giống một triết gia!” Có lẽ là do âm điệu tôi đột nhiên cao lên, dọa con đom đóm trong tay Cam Ninh bay đi.

Hắn nhướng mày: “Hả? Là gì vậy? ”

“Không có gì đâu! “Trên mặt tôi cười, trong lòng vẫn có chút chua xót: “Vì không muốn huynh gánh tội có một kẻ đồng môn đào binh như ta, nếu một

ngày nào đó ta chưa kịp cống hiến mà chết đi trên chiến trường, hy vọng huynh có thể nhặt xác ta, chôn cất cẩn thận”.

“Đệ sẽ không đâu.” Âm thanh của hắn chắc chắn: “Vì Lữ Mông, đệ cũng sẽ không đào binh. ”

“Cái gì?” Tôi hơi chột dạ. Hắn sao lại nói những lời “vì Lữ Mông”.

Cam Ninh lại cười khẽ: “Đệ không phải luôn luôn coi hắn như huynh đệ tốt sao? Nếu dưới trướng hắn xuấthiện một kẻ đào binh, hắn tất nhiên cũng không thoát khỏi trách phạt. Ôn Nhiễm huynh đệ chúng ta giảng nghĩa khí, tất nhiên sẽ để ý đến huynh đệ, đúng không?”

Hóa ra đến cuối cùng, hắn ta lại đùa giỡn với tôi.

Tôi không nói lời nào, lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao.

Bài hát về bầu trời đầy sao được hát như thế nào.

Số phận nếu ăn cắp, sẽ chỉ để lại kết quả;

Thời gian ăn cắp ý định ban đầu, chỉ để lại nỗi đau;

Người đã đến, và sau đó người đi, chỉ để lại bầu trời đầy sao.

“Trên chiến trường, thế cục hỗn loạn, đệ cố dựa vào ta gần một chút. Ta sẽ cố gắng bảo vệ đệ”.

Giờ khắc này, cùng tôi nhìn một điểm sáng không người, nói ra những lời này, thật sự khiến tôi cảm động.

Tôi muốn mở miệng một gì đó thể hiện lòng biết ơn chân thành của tôi, nhưng cuối cùng lại không biết nói gì, chỉ nghẹn ngào trong cổ họng.

Tại thời khắc này trong trái tim tôi, tất cả như vang vọng bài hát đã thay đổi tôi trong một thời gian dài.

Bài hát về bầu trời đầy sao đó.

Năm đó, chúng tôi cùng nhìn về phía bầu trời đầy sao; tương lai không bao giờ nghĩ đến; khi câu chuyện mất đi giấc mơ đẹp, giấc mơ mất manh mối, và chúng tôi thì mất liên lạc….

Chỉ hy vọng sẽ không ngày như vậy, sẽ không có lời bài hát nào như vậy để tưởng nhớ lại tất cả các tình huống đêm nay một ngày.

“Cam Ninh…” Tôi bỗng nhiên rất nghiêm túc đọc tên hắn: “Thật hy vọng cho dù sau này qua rất nhiều năm, huynh vẫn còn có thể nhớ rõ trong cuộc sống của huynh từng có một vị khách qua đường, tên là Ôn Nhiễm. ”

Đầu tiên hắn không nói gì, sau đó tôi nghe được hắn lẩm bẩm một câu: “Đệ chính là tiểu tử Cam Ninh ta lần đầu tiên biết tới ngã cũng sẽ khóc rống”.

Có chút hiểu rõ ý của hắn, tôi ngoài miệng nở nụ cười: “Sao cũng được. Dù sao nhất định ta sẽ nhớ tới huynh, trong phần còn lại của ta không biết đến cùng còn bao nhiêu ngày nữa. Sau tất cả, huynh là bạn cùng phòng đặc biệt nhất của ta. ”

“Ừ?” Dường như lại xuất hiện danh từ hắn không hiểu.

Tôi nhắm mắt lại. Hơn nửa đêm qua đi, buồn ngủ quả nhiên gõ cửa.

Còn tôi nhắm mắt lại và dường như bỏ lỡ một thứ gì đó. Giống như bầu trời đêm vốn là tinh hà thưa thớt, về sau càng trở nên rất rực rỡ.

Bởi vì sau đó có người nói với tôi rằng hắn đã nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp nhất mà hắn đã nhìn thấy trong đời đêm đó.

Ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện mình đang ngủ trong doanh trướng, thân thể kề sát người bên cạnh… Cam Ninh.

Bỗng nhiên, tôi nhìn hắn nở nụ cười, trong nháy mắt đó là một giây duy nhất an tâm sau khi tòng quân ra trận khôngbị sợ hãi quấy nhiễu.

Quân doanh lại bắt đầu hành động mấy ngày nay, còn tôi vẫn như vậy, không có cơ hội tiếp xúc với Lữ Mông.

Không có tiến triển, tất cả mọi thứ giống như càng trì trệ.

Vốn tưởng rằng cứ như vậy, ai ngờ cơ hội lại xuất hiện ngoài dự liệu.

Hôm nay, Tôn Sách lệnh cho Lữ Mông mang theo một tiểu đội nhân mã đi dò đường, mà trong tiểu đội nhân mã này, tôi và Cam Ninh “may mắn” ở trong đó.

Vốn tưởng loại chuyện thăm dò đường này, chắc sẽ không có nguy hiểm gì. Sự thật lại rất hiểm ác, bày ra trước mắt tôi.

Chúng tôi vốn có ý định dò đường mai phục, lại bị kẻ thù phục kích trước.

Tất cả chúng tôi đều mặc thường phục đi tới, Lữ Mông dẫn chúng tôi đi một con đường hẻo lánh. Ngay sau khu chúng tôi đến một vách núi địa thế thấp, một trận mưa tên phóng về phía chúng tôi.

“Coi chừng!”

Ngay lúc Lữ Mông hét ra những lời này, tôi đãbị một luồng sức mạnh kéo đến phía sau người nào đó!

Kinh hoảng bất định nhìn về phía người nắm lấy cánh tay tôi chắn trước mặt tôi, thật sự chính là Cam Ninh!

Người từng nói, trên chiến trường sẽ cố gắng bảo vệ tôi – Cam Ninh.

Giờ phút này trong chớp mắt, tôi lại có chút hy vọng những lời hắn nói sẽ bảo vệ tôi là giả. Chỉ mong hắn vì muốn tôi an tâm mới nói, cũng đủ rồi.

Tình hình hôm nay, còn chưa thực sự chém giết trên chiến trường, tôi thật sự có chút sợ hãi hắn xem nhẹ bản thân. Tuy cũng chỉ là phỏng đoán của tôi.

Trận mưa tên kia qua đi, đã tiếng vó ngựa lập tức từ xa đến gần.

Chỉ nghe Cam Ninh nói: “Mẹ nó! TháiSử Từ này ngược lại quá nham hiểm! ”

Ngay sau đó là giọng nói Lữ Mông còn trấn an: “Mọi người có bị thương không? Người ngựa sắp tới, chúng ta tạm thời nấp dưới vách đá kia đi!”

Sau khi ẩn nấp ổn thỏa, tôi so với người khác, có lẽ có chút thờ ơ.

Bởi vì người đối mặt lần này là Thái Sử Từ, hoặc ít nhất là người của hắn. Như vậy Thái Sử Từ cuối cùng sẽ quy thuận Tôn Sách, cho nên chúng tôi có thể có lẽ sẽ giữ được cái mạng này.

“Lữ giáo úy, làm sao bây giờ?” Cảm giác được người ngựa đang tới gần, có người hỏi Lữ Mông như vậy.

Lữ Mông bám vào vách đá cẩn thận nghe, nói: “Người ngựa tiếp ứng không đông, dưới vách núi này lại không có đường lui, khi cần thiết, chỉ đành liều mạng đánh một trận! ”

“Liều mạng sao?” “Tôi theo bản năng lặp đi lặp lại từ hắn dùng, có chút tự cho là không đúng nói: “Có lẽ bọn họ vốn cũng không muốn cùng chúng ta chém giết. Giống như trận mưa tên vừa rồi, cũng không phải quá hung mãnh. ”

Nhưng không ai để ý đến tôi.

Có lẽ bởi vì đám người ngựa kia đã dừng lại trên vách đá, cho nên không ai để ý tới lời nói của tôi.

“Không phải trốn tránh, mau thúc thủ đi! Sau tiếng kèn lập tức như hiệu lệnh hô to vậy.

“Chỉ có mình Thái Sử Từ sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi Cam Ninh.

“Muốn biết không?” Hắn hỏi ngược lại tôi. Dứt lời, lại cười giảo hoạt với tôi, xoay người nhảy ra khỏi vách đá.

Tôi đang kinh ngạc trước hành động của anh ta, chợt nghe thấy vách đá truyền đến tiếng cười đùa của hắn: “Không phải. Người dẫn đầu này còn không đẹp trai như ta. “Rõ ràng như vậy, là nói cho tôi nghe.

Nhưng mà, đây là hắn không muốn sống sao! Không biết phía trên là tình huống gì, không biết giờ phút này có thể hay không có vô số cung tiễn hướng về phía Cam Ninh.

Những người khác, bao gồm cả tôi, dường như đang chờ đợi những gì Lữ Mông nói.

Chỉ thấy Lữ Mông nhặt lên mấy mũi tên vừa rồi rải rác, đồng thời lên tiếng hô: “Hưng Bá, chớ bất kính với tướng quân. Các vị tướng quân thứ lỗi, chúng ta cũng không trốn tránh, sẽ ra ngay. ”

Hắn nói như vậy, lại nhìn chúng tôi sử dụng ánh mắt lại là quyết tuyệt. Đồng thời dùng động tác ra hiệu cho tất cả chúng tôi cởi áo giáp ra. Còn không tính là ngốc sao, tôi có thể nghĩ ra đây hẳn là dùng để chắn tên.

Tôi thấy những người khác đều có ý gật đầu, trong lòng hắn cũng không có gì dao động.

Xem ra là muốn đi ra ngoài “liều mạng” một phen, ngay khi tôi còn do dự thân thủ của mình thật sự không nhanh nhẹn, Lữ Mông đã thân chinh đi trước thăm dò, đem mũi tên trong tay bắn ra.

Sau đó có tiếng ngựa gào thét và tiếng người rơi xuống đất.

Những người khác cũng lục đục nhảy ra khỏi vách đá. Còn tôi, lại hoàn toàn bó tay vô sách.

Lúc trước đã âm thầm phiền não trong lòng, tôi có thể nhảy ra, nhưng sức người không cường tráng, tôi chỉ có thể dựa vào sức mình nhảy ra khỏi vách đá.

Một cơ hội chiến đấu bên cạnh nhau như vậy, tôi thực sự không muốn bỏ lỡ. Thế nhưng, dưới tình huống như này, rõ ràng tôi đã trở thành một tiểu nhân sợ chết không dám ra ngoài chiến đấu.

Tình hình chiến đấu phía trên tôi cũng không rõ là tình thế gì.

Đột nhiên, nghe được tiếng Cam Ninh: “Tiểu tử Ôn Nhiễm kia đâu! ”

Tôi trả lời ngay lập tức: “Chân bị trật ra, ta vẫn ổn! ”

Mặc dù là vì tìm cớ, nhưng tôi cũng chuẩn bị thật tốt, để bọn họ sau khi trốn chạy không cần lo cho tôi.

Tôi thà như thế này. Ít nhất không có cống hiến cũng không nên kéo chân bọn họ.

Để tôi tự sinh tự diệt là được rồi, trong lòng quả quyết như vậy, đến chính tôi cũng không thể tin được.

“Ôn Nhiễm! Đưa tay ra! “Vẫn là tiếng của Cam Ninh.

Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy thân thể Cam Ninh nằm trên lưng ngựa mạnh mẽ đưa tay về phía tôi.

Không do dự, tôi vội vàng đưa tay nắm chặt lấy hắn, thoáng cái đã bị kéo lên trên ngựa, dùng sức từ sau lưng nắm chặt hắn.

Một số người bị thương, nhưng rõ ràng là tình hình của chúng tôi vẫn tốt hơn.

“Cướp được ngựa mau chạy!” Lữ Mông vừa giết hai tên giặc vừa vừa hô lớn như vậy.

Trong lúc bối rối, tôi lại chú ý rất rõ và đoán được mấy mũi tên đang bắn về phía sau lưng Lữ Mông, còn hắn đang chém giết mà không hề biết nguy hiểm phía sau đang rình rập.

Tôi không dám tưởng tượng nếu hắn bị những mũi tên này đâm trọng thương, khi đó sẽ nghiêm trọng như thế nào. Trong nháy mắt, cũng không biết tôi lấy dũng khí từ đâu ra, lại buông cánh tay đang ôm chặt người Cam Ninh ra, từ trên ngựa phóng nhanh xuống, liều mạng nhào tới phía sau Lữ Mông.

“Không muốn sống!” Cam Ninh hô to, dường như cũng xoay đầu ngựa, hình như cũng phát hiện những mũi tên bắn tới.

Trong nháy mắt đau nhức truyền đến, thế giới như mơ hồ ngắn ngủi, có vẻ như Cam Ninh dùng binh khí ngăn cản mấy mũi tên, bằng không trên người tôi sẽ không chỉ may mắn trúng một mũi tên như vậy.

Nhưng chỉ một mũi tên này, cũng đã làm cho tôi đau đến không thể làm gì được.

Nỗi đau của cái chết là như vậy sao? Quả nhiên, tôi sợ chết đến như vậy. Tôi chỉ biết tôi đã đau đớn đến nước mắt không ngừng.

Một giây trước từ trên ngựa nhảy xuống té đau thảm, so với mũi tên thẳng vào da thịt đau này, thật sự là không đáng nhắc tới.

“Ôn Nhiễm!” Bên tai là tiếng Lữ Mông.

Nhưng tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, ý thức mơ hồ, tôi chỉ muốn ngủ. Ngủ, sẽ không đau như vậy nữa.
Bình Luận (0)
Comment